Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3421


Giám đốc Lý tiến lên, mắng: “Vậy thì để tôi nói cho anh nghe, chữ chết rốt cuộc…” Còn chưa dứt lời, giám đốc Lý bỗng giật mình, nghĩ kỹ lại lời Cao Phong vừa nói. Hay là anh nói cho Cao Phong tôi nghe xem chữ chết viết như thế nào?


Cao… Cao Phong? Nói không khoa trương, ở Đà Nẵng này chữ Cao đã tự mang theo sức đe dọa, cái tên Cao Phong càng như sấm bên tai, bá chủ mới lên ngôi! Vừa xuất hiện đã hoành tảo Đà Nẵng, chèn ép một đám ông lớn không ngóc đầu dậy được! Cái tên đó quả thực như là thần linh! Vậy mà thanh niên này lại nói anh ta tên là Cao Phong, lúc trước anh ta còn nói mình chính là quy tắc của Đà Nẵng…


Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt giám đốc Lý trắng bệch, đồng thời tỉnh rượu hơn phân nửa. Trong lúc nhất thời, giám đốc Lý đâm lao phải theo lao. Anh ta bỗng nhớ có người từng nói với mình rằng Cao Phong trẻ tuổi cỡ nào, lại nhìn người thanh niên trước mặt, giám đốc Lý càng hoảng hốt.


“Anh… Anh Phong…” Giám đốc Lý kinh hãi, lắp bắp kêu lên. Mặc dù anh ta không dám xác định có phải Cao Phong đang chém gió hay không, nhưng lúc này anh ta không dám nghi ngờ. Lỡ như thanh niên này chính là Cao Phong hoành tảo Đà Nẵng kia, mà mình còn tiếp tục ngang ngược thì chẳng phải là tìm chết hay sao?


“Trong vòng năm phút, kêu ông chủ của anh cút ra đây! Tôi không quan tâm ông chủ của anh họ gì tên gì, có địa vị gì ở Đà Nẵng. Anh chỉ cần nói Cao Phong kêu ông ta cút tới đây!”


Nói xong, Cao Phong xoay người trở về sofa, ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai.


Thấy thái độ cường thế của Cao Phong, Kim Tuyết Mai ngây người, Cao Tử Hàn cũng ngây người.


Mặc dù nhà họ Cao cường thế, nhưng thực tế vẫn luôn không nhúng tay vào chuyện đời, cho nên ở Đà Nẵng này coi như nước giếng không phạm nước sông. Nhưng bây giờ xem ra Cao Phong có địa vị rất cao ở Đà Nẵng, thậm chí có khả năng đã bước lên cao nhất.


“Anh Cao Phong, làm thế có được không? Lỡ mặt mũi của nhà họ Cao chúng ta không có tác dụng thì sao?” Cao Tử Hàn lo lắng hỏi. Trần Vân Lan cũng nhíu mày, trong lòng cũng lo lắng.


Cao Phong cười khẽ: “Thực ra bây giờ anh đã không cần dựa vào mặt mũi nhà họ Cao làm việc. Chỉ cần cái tên Cao Phong là đủ rồi.”


Nghe vậy, Cao Tử Hàn khiếp sợ, Kim Tuyết Mai kinh ngạc. Bây giờ Cao Phong đã trưởng thành đến mức này rồi sao? Đến một thành phố nào cũng phải tôn trọng anh?


“Anh Phong, tôi để lại cho anh… Cho anh một tầng, anh đừng kinh động ông chủ được không?” Giám đốc Lý kiên trì tiến lên, cẩn thận hỏi.


“Ái chà, được đấy nhỉ! Anh Phong mới rời đi có mấy ngày mà bây giờ muốn gặp một người còn phải nói hai lần luôn à? Được đấy! Xem ra ông chủ của anh cũng không biết chữ chết viết như thế nào đâu nhỉ.” Liễu Tông Trạch cười lạnh, khoanh tay trước ngực trào phúng.


“Không… Không phải như thế!” Giám đốc Lý trán đầy mồ hôi, lại khom lưng nói: “Anh Phong, anh xem… Anh cần gì tôi sẽ cung cấp trước tiên, mong anh bớt giận…”


Cao Phong thản nhiên nhìn giám đốc Lý: “Còn bốn phút.”


Giám đốc Lý hít vào một hơi. Mời thần đến dễ, tiễn thần khó. Đã đắc tôi sát thần này rồi, nếu không xử lý thỏa đáng thì e rằng cái mạng của mình cũng sẽ xong đời. Thế là giám đốc Lý không dám lề mề, vội chạy ra gọi điện thoại.


“Anh Đông, anh Phong kêu anh cút tới đây gặp anh ấy…” Giám đốc Lý nơm nớp cầm điện thoại nói.


“Mày nói gì thế hả? Anh Phong nào?” Tiếng tức giận mắng vang lên.


“Anh ta nói… Anh ta tên là Cao Phong…” Giám đốc Lý cắn răng nói.


Người bên kia lập tức im lặng, giống như hô hấp cũng trở nên dồn dập.


“Bậy bạ! Anh Phong đang ở thủ đô, sao lại có mặt ở Đà Nẵng?” Người bên kia im lặng mấy giây rồi hừ lạnh.


“Tôi… Tôi cũng không biết nữa, tôi nghĩ anh vẫn nên đến đây xem thì hơn. Anh ta rất trẻ tuổi, hơn nữa lái mười chiếc Volkswagen, còn dẫn theo một thai phụ.” Giám đốc Lý sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói.


“Lạch cạch!” Tiếng va chạm vang lên, sau đó điện thoại bị cắt đứt. Giám đốc Lý sững sờ, sau đó hừ lạnh. Ông chủ nói Cao Phong đang ở thủ đô, vậy thì chẳng phải Cao Phong trong phòng kia là giả mạo hay sao? Dám giả mạo Cao Phong ở Đà Nẵng, đúng là tìm chết cũng không biết chọn chỗ! Giám đốc Lý cười lạnh, bước vào khách sạn.


Trong đại sảnh, đám Cao Phong đang im lặng chờ đợi. Cao Tử Hàn và Kim Tuyết Mai thấp thỏm bất an. Cao Phong thậm chí không biết ông chủ khách sạn này là ai mà dám kêu người ta cút tới đây? Cho dù bây giờ địa vị của Cao Phong rất cao, nhưng lỡ ông chủ khách sạn không biết Cao Phong thì sao? Hay là nói địa vị của Cao Phong đã đủ để chèn ép đối phương mà không cần biết đối phương là ai?


“Đừng lo lắng, người anh không biết, nhưng chắc hẳn họ đều biết anh. Trừ phi địa vị của họ chưa đủ cao.” Cao Phong cười khẽ, cầm ly nước trên bàn uống. Chẳng qua có thể mở khách sạn lớn ở Đà Nẵng thì chắc là cũng có chút năng lực, mà người có chút năng lực thì chắc hẳn đều biết Cao Phong.


“Anh nói anh đúng là Cao Phong sao?” Giám đốc Lý cất bước vào phòng, nhíu mày nhìn Cao Phong.


“Anh bị điếc hả?” Liễu Tông Trạch nhíu mày hỏi.


“Anh là Cao Phong nào?” Giám đốc Lý đi gọi điện thoại xong, trông có vẻ tràn đầy tự tin.


“Tôi rất tò mò, Đà Nẵng này có mấy Cao Phong?” Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.


“Ha ha!” Giám đốc Lý cười khẽ, nói: “Anh Phong kia đang ở thủ đô, anh cũng dám giả mạo anh Phong?”


Cao Phong sửng sốt, sau đó thản nhiên nói: “Đẳng cấp của anh không đủ, cho nên mời anh lùi ra sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK