Dù là bây giờ gia tộc không còn ai nối nghiệp, không thể không đưa Cao Phong trở về, nhưng cũng sẽ không cho anh toàn bộ sản nghiệp cũng như quyền lợi của gia tộc.
Có điều từ nhỏ Cao Phong cũng không thích tranh giành cái gì, làm người chỉ thích khiêm tốn, cho nên có được sự cổ vũ khuyến khích của nhà họ Cao hay không, đều giữ tâm thể sao cũng được.
“Cậu chủ, dựa theo lời dặn dò của ngài, trong thời gian này chúng ta đã tiến hành điều tra tình hình kinh doanh ở thành phố Hà Nội, đồng thời thu mua và mở rất nhiều cửa hàng.” Lâm Vạn Quân báo cáo tình hình.
“Ừ” Cao Phong khẽ gật đầu, cũng không nói gì nhiều.
Lâm Vạn Quân dừng một chút, nói tiếp: “Trong đó có trang sức, thời trang hàng hiệu, cùng một số trung tâm thương mại lớn.” %3D
“Ngoài ra theo dặn dò của ngài, cũng đã đem tên của cô Kim Tuyết Mai, thông báo đến hệ thống quản lý thể thành viên trong quầy thu ngân của mỗi cửa hàng kinh doanh.”
“Đăng ký thẻ thành viên Diamond, hạnh ngạch chi tiêu mỗi thẻ là sáu tỷ.”
Lâm Vạn Quân tiếp tục báo cáo, đồng thời trong lòng lại có chút nghi ngờ.
“Ừ, không tệ.” Thân người Cao Phong khẽ nhúc nhích, gật đầu một cái thay cho câu trả lời.
“Cậu chủ, tôi có chút không hiểu, những chuyện này ngài đích thân nói cho cô Tuyết Mai biết không được sao?” Lâm Vạn Quân vẫn không kềm chế được tò mò trong lòng.
“Tôi muốn để cho cô ấy chấp nhận tôi từng chút một, chứ không phải là cho cô ấy một thứ ảo giác mơ hồ không chân thật như thể mọi thứ đột nhiên từ trên trời rơi xuống.”
“Tôi muốn để cho cô thấy từng chút từng chút một những thứ tôi làm cho cô ấy, để cho cô ấy cảm nhận được tất cả những thứ này, bao gồm cả tôi trong đó đều là thật sự tồn tại.”
Cao Phong nhắc đến Kim Tuyết Mai, đôi mắt vốn luôn sáng như sao trời tự nhiên không thể ức chế được, chợt thoáng qua một ánh sáng dịu dàng.
Những chuyện đại loại như tình yêu, người khác không thể hiểu được.
Lâm Vạn Quân không cách nào tưởng tượng, thân là cậu chủ nhà họ Cao quyền lực nhất thành phố Hồ Chí Minh, Cao Phong tại sao lại coi trọng một cô gái bình thường như vậy.
Nhưng chỉ có một mình Cao Phong biết, trong ba năm này, anh đã cùng Kim Tuyết Mai đối mặt với những chuyện gì, trả giá những chuyện gi.
“Nhưng mà, cậu chủ ngài không nói, cô Tuyết Mai cũng mãi mãi không thể biết được, cô ấy thậm chí cũng không biết đến những cửa hàng đó đó mua sắm đâu.” Lâm Vạn Quân có chút nghi ngờ.
“Không sao cả, một ngày nào đó cũng sẽ biết không phải sao, tôi muốn cho cô ấy một ngạc nhiên thật lớn.”
“Ba năm qua, thân là cháu gái nhà họ Kim danh giá lại không có nổi một bộ quần áo trang sức mắc tiền nào, cô ấy chịu khổ quá nhiều.”
Cao Phong than nhẹ một tiếng, sau đó lại nói: “Chú Quân, tôi muốn bao toàn bộ khách sạn quốc tế New Island ba ngày.”
“Không thành vấn đề!” Lâm Vạn Quân không chút do dự gật đầu đồng ý, chuyện này đối với bất động sản Phong Mai mà nói, căn bản không coi là việc khó.
“Ngài định bao những ngày nào? Bao liên tiếp luôn hay thế nào? Tôi cần phải làm gì nữa?” Lâm Vạn Quân hỏi.
“Ngày mùng sáu đến ngày mùng tám tháng này đi, tôi muốn mở tiệc mời cả thành phố!” Cao Phong khóe miệng cong lên một nụ cười đầy vẻ tự tin.
Lâm Vạn Quân vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi quá nhiều, chẳng qua là gật đầu thay cho trả lời.
Trong nhà Kim Tuyết Mai.
Sau khi Cao Phong bước vào, cảm thấy bầu không khí trong nhà có vẻ không giống thường ngày cho lắm.
Trên bàn bày cả một bàn tiệc phong phú, cả nhà Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân còn có cả Kim Ngọc Hải, đều đang ngồi trên bàn chờ.
Trước khi Cao Phong trở về, thức ăn trên bàn bọn họ đều không động vào dù chỉ một đũa.
Thấy Cao Phong trở về, ba người đều xoay đầu lại, muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng không nói.
“Nhà ta có khách khách sao?” Cao Phong có chút bất ngờ hỏi.
Anh căn bản không nghĩ đến, mọi người đang chờ đợi mình, bởi vì những chuyện này chưa bao giờ xảy ra suốt ba năm qua.
“Không có! Cao Phong, cả nhà đang chờ anh đấy.” Kim Tuyết Mai đứng lên, gọi Cao Phong đến.
“Chờ anh?” Cao Phong có chút mơ hồ, thật sự là đang đợi mình?
Ba năm qua, chuyện ăn cơm này, chỉ cần Cao Phong nấu cơm chậm một chút sẽ bị Kiều Thu Vân trách móc.
Cho đến bây giờ, chưa từng thấy Kiều Thu Vân chủ động nấu cơm, chờ Cao Phong trở về cùng nhau ăn chung.
Hôm nay là lần đầu tiên, khiến cho Cao Phong cảm thấy có vẻ không chân thật.
“Cao Phong, mau qua đây!” Kim Ngọc Hải cũng đứng dậy chào hỏi, hơn nữa còn nháy mắt với Kiều Thu Vân.
Với tính tình như Kiều Thu Vân mà nói, rất khó lập tức đổi thái độ đối với Cao Phong, nhưng vẫn đứng lên nói: “Đến ăn cơm đi!”
“Vâng!” Cao Phong trong lòng khẽ rung động, cũng không ra vẻ làm giá gì, đi thẳng đến bàn cơm.
Ở trong mắt người khác, anh là ân nhân của bất động sản Phong Mai, thân phận, vai vế đều rất có sức nặng ở Thành phố Hà Nội này.
Nhưng đối với Kim Tuyết Mai cùng người nhà của cô, Cao Phong, vẫn là Cao Phong mọi ngày.
Chờ Cao Phong đi đến, cả nhà lại lần nữa ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Kim Ngọc Hải rất hiếm khi uống rượu cũng lấy rượu trong nhà ra, cũng mấy ly với Cao Phong.
Ngay cả Kim Tuyết Mai chẳng mấy khi uống rượu, cũng cao hứng chủ động uống một chút.
Bữa cơm này đối với Cao Phong mà nói, là dịp ấm áp hiếm có.
Kim Tuyết Mai hôm nay rất nhiều lời, luôn giữa Cao Phong và Kiều Thu Vân tạo bầu không khí sống động, có thể thấy được cô vui vẻ thế nào.
Đúng vậy, ba năm trước Cao Phong trở thành đối tượng cười nhạo trong mắt của mọi người, ba năm sau Cao Phong một tay che phủ toàn bộ những nhận vật cộm cán khét tiếng Hà Nội, điều này sao có thểkhiến cô không vui?
Lúc này Kiều Thu Vân cũng không giống như trước nữa, trước đây bà luôn nhìn Cao Phong không vừa mắt, lúc nào cũng phải cắn nhằn đôi câu, bây giờ chỉ biết im lặng cắm đầu ăn cơm.
Có điều, lúc Kim Tuyết Mai hỏi Cao Phong rốt cuộc có liên quan thế nào với bất động sản Phong Mai, Kiều Thu Vân vẫnchậm lại động tác ăn cơm, nghiêng lỗ tai lắng nghe.
Cao Phong cũng không có nói quá nhiều, lặp lại lời giải thích trước đây với Kim Tuyết Mai, nói qua loa một chút.
“Tôi luôn cảm thấy anh đang gạt tôi, bất động sản Phong Mai căn bản không tất yếu phải hợp tác với xí nghiệp Kim Thiênchúng ta, bởi vì ở Hà Nội có rất nhiều xí nghiệp thực lực hơn hẳn so với nhà họ Kimchúng ta.”
“Làm sao có thể vì anh giúp đỡ hai bên đạt thành hợp tác, lại có thái độ mang ơn đối với anh như vậy?” Đôi môi đỏ mọng của Kim Tuyết Mai chống đầu đũa, có chút nghi ngờ hỏi.
“Anh cũng không biết đâu, cũng có khi là, lão tổng của bất động sản Phong Mai hơi ngu ngốc không chừng.” Cao Phong ra vẻ trầm ngâm cười một tiếng.
“Không được phép nói như vậy! Bất động sản Phong Mai khó khắn lắm mới hợp tác với công ty chúng ta đấy.” Kim Tuyết Mai tức giận dùng đũa đánh Cao Phong.
Trên bàn cơm, vui vẻ hòa thuận, còn có một cảm giác ấm áp ẩn chứa len lỏi trong đó.
Sau khi cơm nước xong, Cao Phong theo thói quen liền định dọn bàn rửa chén sạch sẻ.
Kim Ngọc Hải ở bên cạnh ho khan một tiếng, một lần nữa nháy mắt với Kiều Thu Vân.
Hai mắt Kiều Thu Vân trợn to, không nhịn được đưa một ngón tay chỉ lỗ mũi mình, ánh mắt tràn đầy bất mãn.
“À này, Cao Phong à, hôm nay con đi theo Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân xã giao, nhất định là mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, những chuyện này để ba mẹ làm là được rồi.” Kim Ngọc Hải ho khan một tiếng.
“Không sao đâu ba, con làm quen rồi.” Cao Phong khoát tay.
Lúc này, Kiều Thu Vân đứng dậy, giọng có chút cứng rắn nói: “Con đi nghỉ ngơi đi!”
Cao Phong dừng lại, sau khi yên lặng một lúc lâu mới khẽ gật đầu: “Dạ mẹ!”
Trong lòng anh một lần nữa cảm thấy hoang mang, hết thảy đang chậm rãi thay đổi, hết thảy đều đang phát triển theo phương hướng tốt.
Trong phòng Kim Tuyết Mai.
“Cao Phong! Anh lừa gạt được ba mẹ, nhưng mà anh không lừa được tôi đâu! Anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc bất động sản Phong Mai và anh có liên quan thế nào?” Kim Tuyết Mai giống như đang tra hỏi phạm nhân, biểu cảm trên khuôn mặt đẹp vô cùng nghiêm túc.
“Quan hệ thế nào à…” Cao Phong dừng một chút nói: “Ông chủ của bất động sản Phong Mai, là anh!”
Kim Tuyết Mai đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong, sau đó cười phá lên.
“Anh, anh thật là, đừng nói anh…”
Cao Phong sờ sờ chóp mũi, có chút không biết làm sao, tại sao đến lúc nói thật, người khác lại không tin chứ ?
“Em có tin hay không, có phải nên đánh cuộc lần nữahay không.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Tuyết Mai cười đến đỏ bừng, trong lòng Cao Phong chợt thấy sợ hãi.
“Đánh cuộc?” Kim Tuyết Mai giả ngu nói: “Đánh cuộc gì cơ? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
Cao Phong biết tòng Kim Tuyết Mai giả ngu, nhưng vẫn trầm ngâm lặp lại: “Em nói nếu anh có thể lên sân khấu cắt băng, em sẽ hôn anh một cái.”