Đương nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt không hề muốn.
Nhưng cô ta lại càng không tin tưởng Cao Phong.
“Tôi thừa nhận khả năng đua xe của anh không tồi, nhưng anh không am hiểu việc chơi bi-a, nên anh thả tay ra đi.”
Nói tới đây, Nam Phương Minh Nguyệt lại hạ giọng nói: “Ngay cả tôi anh cũng không đánh thắng, làm sao mà thắng được Quách Thành Doanh?”
“Đừng nói với tôi là vừa rồi anh muốn giúp tôi?”
Cao Phong gật gật đầu, nói: “Đúng là vừa rồi tôi muốn giúp cô…”
“Anh!”
Nghe thấy lời này, Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt, trong lòng vô cùng tức giận.
Bây giờ là lúc nào rồi mà Cao Phong còn nói đùa? “Tôi có thể để anh chơi chứ?”
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
“Cứ tin tôi đi, tôi có thể”
Ánh mắt Cao Phong hiện lên sự bình tình.
Anh nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.
Nam Phương Minh Nguyệt và Cao Phong nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên cô ta thấy trong lòng mình được thả lỏng hơn.
Ánh mắt của Cao Phong làm người ta rất khó từ chối.
Quan trọng hơn cả là Nam Phương Minh Nguyệt thấy được trong mắt Cao Phong lúc này có sự chắc chắn.
Sự chắc chắn này làm cho Nam Phương Minh Nguyệt có cảm giác an toàn rất lớn.
Nam Phương Minh Nguyệt do dự một lát, rồi buông cây gậy ra.
“Tôi tin tưởng anh một lần, đừng làm cho tôi thất vọng.”
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Quách Thành Doanh hỏi: “Tôi có thể để anh ta chơi thay mình được không?”
Quách Thành Doanh mỉm cười, cực kỳ có phong độ nói: “Với tôi, người phụ nữ xinh đẹp luôn được ưu tiên.
Cô muốn làm gì thì làm.”
“Được.”
Nam Phương Minh Nguyệt lên tiếng, xoay người bước sang một bên.
“Tuy nhiên, điều kiện đặt cược vẫn như cũ.”
Quách Thành Doanh nhắc nhở.
“Tôi sẽ không thất hứa.”
Nam Phương Minh Nguyệt thở hắt ra một hơi, trả lời.
Cao Phong không nhiều lời, anh nhìn bố cục của những quả bi-a trên bàn rồi đi về phía quả bi-a cái màu trắng.
“Tôi say thật rồi, thằng ranh này thậm chí còn thua người đẹp kia, bây giờ lại còn dám ra đây khoe mế?”
“Muốn chơi với anh Thành Doanh? Đúng là muốn múa rìu qua mắt thợ, ngu ngốc!”
“Những tay chơi mới thì luôn không nhận thức được vị trí của mình”
Mười mấy thanh niên nam nữ đều nhìn Cao Phong với ánh mắt coi thường.
Dù sao, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy Cao Phong đã thua Nam Phương Minh Nguyệt như thế nào.
Hiện tại Nam Phương Minh Nguyệt không đấu với Quách Thành Doanh, mà Cao Phong đấu với Quách Thành Doanh, đây không phải tìm đường chết sao? Cao Phong không để ý lời bàn tán xung quanh.
Anh lấy bột chống trượt bôi lên đầu gậy, chuẩn bị đánh.
“Chờ một chút.”
Bỗng nhiên, Quách Thành Doanh hô một tiếng, ngăn cản động tác của Cao Phong.
“Chuyện gì vậy?”
Cao Phong xoay người lại.
“Mặc dù kỹ thuật của Quách Thành Doanh này không được tốt lắm, nhưng tôi không phải loại người gặp ai cũng chơi cùng.”
“Thực lực không tương xứng, cho dù tôi có thắng thì người bên ngoài vẫn nói là nói tôi là kẻ ức hiếp người khác.
Cho nên anh không đủ tư cách chơi với tôi.”
Lúc Quách Thành Doanh nói câu này, trên mặt anh ta lộ vẻ vô cùng kiêu ngạo và đầy tự hào.