Cao Phong khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Thật ra, tôi có chút tò mò.”
“Tôi có thể thấy được, anh nói những lời này là vì muốn tốt cho tôi.”
“Nhưng mà, chúng ta lúc này cũng chưa thể tính là bạn bè, đúng không?”
Cao Phong hỏi đến câu này, trong lòng Lê Hạo nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Dù sao trước đây, anh ta và Cao Phong vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung.
Mà một thời gian ngắn trôi qua, anh ta thành ra cái loại này, lại còn thành thật với Cao Phong đến nông nỗi này, thật sự khiến người khác không thể tin được, đúng không?”
“Có lẽ là bởi vì, thái độ của anh đối với người xung quanh khiến cho tôi có chút kính nể.”
“Trước kia tôi có một thói quen hơi quái gở, chỉ một lòng muốn tập võ thế nên rất ít khi kết bạn với ai.”
“Nhìn thấy anh cùng với cái đầu trọc lốc, tôi bỗng nhiên cảm thấy có mấy người bạn thực sự cũng không tồi.”
“Ít nhất, nếu như bị người ta đánh gục thì cũng sẽ có một ai đó đến cứu tôi….”
Lê Hạo sờ sờ chóp mũi, giọng nói tràn đầy xúc động.
Cao Phong nghe vậy lại có chút buồn cười, quay đầu hỏi: “Hôm nay anh bị người ta đánh ở đâu đúng không?”
“Không có.” Lê Hạo kiên định đáp.
“Vậy vết giày trên người anh thì sao? Chẳng nhẽ anh tự in lên sao?”
Cao Phong liếc nhìn mấy dấu chân to trên người Lê Hạo, giọng nói tràn đầy sự suy tư.
Sắc mặt Lê Hạo đỏ lên, thở dài nói: “Đó là bởi vì ở đó nhiều người lắm, một đấu một thì tôi không sợ.”
Cao Phong lắc đầu cười khẽ, không nói gì thêm.
Mặc dù Lê Hạo không nói chi tiết, nhưng anh cũng có thể hiểu được phần nào tâm trạng của anh ta
Tính cách quái gở, thế nên bên cạnh mới không có lấy nửa bạn bè.
Khi đang bị người ta đánh gục nằm trên mặt đất, đơn độc một mình, vậy mà lại có một bàn chìa ra và nói: “Người anh em, để tôi kéo anh dậy.”
Điều này chắc chắn khiến cho người ta đặc biệt cảm động.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng của anh. Trước kia, một người bạn bè bình thường thôi tôi cũng không có.”
Cao Phong liếc Lê Hạo một cái, sau đó thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Lê Hạo đột nhiên quay đầu, hoài nghi nhìn Cao Phong.
Căn cứ vào những hiểu biết của mình về Cao Phong, anh ta cảm thấy Cao Phong nhất định phải là loại ông chủ ra ngoài có tiền hô hậu ủng, vô số người kính trọng đi theo.
Làm sao anh có thể không lấy nổi một người bạn bè chứ?
“Là sự thật.”
“Khoảng bốn năm trước, tôi không có một người bạn nào ở bên.”
“Sau này, ở nơi tôi đang ở có quen một người bạn thích tập thể hình, xem như đó là người bạn đầu tiên của tôi đi.”
“Chúng tôi cùng uống một chai bia và chỉ có hai đồng tiền đậu phộng vậy mà chúng tôi vẫn có thể uống vui vẻ được.”
Cao Phong chậm rãi nói, trong đầu hiện lên những kí ức ngày xưa.
“Bây giờ, chúng tôi có thể mua vô số két rượu, có thể mua mọi đồ ăn trên thế giới làm đồ nhắm.”
“Nhưng, cảm giác vui vẻ ngày xưa, dường như không còn.”
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía xa lầm bẩm.
Tuy rằng Lê Hạo không thể hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói của Cao Phong, nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Mà những lời nói chân tình của Cao Phong cũng khiến tâm của Lê Hạo mở ra không ít.
Vốn dĩ Cao Phong không định nói chuyện nhiều như vậy, nhưng lại không nhịn được mà nói ra.
“Được rồi! Không nói nữa, chúng ta nói chuyện bên này đi.”
Chẳng mấy chốc, Cao Phong hơi xua tay, gạt đi những suy nghĩ linh tinh trong lòng.
Con người luôn phải sống ở thực tại, đối mặt với thực tế.
Phải giải quyết xong mọi chuyện càng sớm càng tốt, tìm được Kim Tuyết Mai, đấy chính là điều mà Cao Phong quan tâm lúc này.
“Bây giờ, anh nói cho tôi biết, tại sao tôi không thể đi đến phía tây của Tây Vực?”
“Anh không cần băn khoăn nhiều về điều đó đâu, kỳ thật có nhiều chuyện tôi đều biết, nhưng bây giờ tôi muốn nghe ý kiến của anh trước.”