Anh có thể nhìn ra được quả thực Kiều Thu Vân đã thay đổi rất nhiều.
Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó đổi, câu này cũng không phải đúng hoàn toàn.
Hơn nữa, tính cách nịnh bợ kia của Kiều Thu Vân cũng không phải bẩm sinh mà có.
Liên quan đến cuộc sống khổ cực vất vả của bà ta khi còn bé, Cao Phong cũng biết được ít nhiều, quả thực khiến người ta không khỏi thương xót.
Vậy nên cái tính cách ngày hôm nay cũng có thể nói là do hoàn cảnh đưa đẩy mà tạo thành.
Nhưng hiện tại, Cao Phong đã ở địa vị cao, chỉ cần bà ta ngoan ngoãn làm theo lời Cao Phong căn dặn, chăm sóc tốt Kim Tuyết Mai, thì bà ta sẽ được hưởng cuộc sống sung sướng, vinh hoa phú quý không kể xiết.
“Thím Vân, dù cho thím có bảo vệ tốt Tuyết Mai hay không, nhưng sự nỗ lực của thím, những gì thím đã bỏ ra, tôi đều có thể nhìn ra được.”
Cao Phong nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, chậm rãi nói.
Sau khi nghe xong lời này, Kiều Thu Vân không khỏi sửng sốt, bà ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cao Phong.
Mà Kim Tuyết Mai cũng nhìn Kiều Thu Vân rồi gật đầu với bà ta một cái.
Đây giống như là đang cổ vũ, khích lệ Kiều Thu Vân.
“Vậy nên tôi cũng phải nói với thím một tiếng cảm ơn.”
“Hơn nữa, vì hiện tại chúng ta đang sống cùng nhau, vậy nên những chuyện cũ trước kia cũng đừng nhắc đến hay nghĩ đến nữa.”
“Chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua đi, thế nào?”
Câu này là lời Cao Phong nói với Kiều Thu Vân.
Nhưng sau khi nói xong, Cao Phong từ từ chuyển ánh mắt, từ từ liếc nhìn khuôn mặt của Kim Ngọc Hải và bà cụ Kim.
Ba người Kim Ngọc Hải im lặng hơn mười giây, sau đó đều gật đầu.
Cao Phong đã nhượng bộ đến vâỵ rồi, nếu bọn họ còn không đồng ý thì chính là không biết tốt xấu là gì.
“Cao Phong, vậy những chuyện trước đây chúng ta sẽ không nhắc lại nữa.”
“Từ hôm nay, đại gia của chúng ta, bắt đầu lại từ đầu, thế nào?”
Kim Ngọc Hải vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Kiều Thu Vân, sau đó lại nắm lấy tay của bà cụ Kim, nói ra những lời xuất phát từ đáy lòng.
“Được.” Cao Phong cười nhạt rồi cũng nắm lấy bàn tay Kim Tuyết Mai.
Khuôn mặt Kim Tuyết Mai tràn đầy nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc.
Cao Phong thực sự có thể tha thứ cho Kiều Thu Vân, điều đó thực sự khiến Kim Tuyết Mai vui sướng tột cùng.
Đương nhiên, Kim Tuyết Mai cũng biết rằng.
Từ trước đến nay, Cao Phong luôn cố gắng chấp nhận Kiều Thu Vân vì anh không muốn Kim Tuyết Mai khó xử khi bị kẹp giữa hai bên.
Mà lần này, Kiều Thu Vân đã xả thân để bảo vệ Kim Tuyết Mai, điều này đã hóa giải hoàn toàn tất cả những khúc mắc trong lòng Cao Phong.
Chỉ có thể nói, Kiều Thu Vân cũng đã làm ra một việc sáng suốt, vậy nên mới có thể được Cao Phong tha thứ.
Tuy nhiên, trong bầu không khí ấm áp, hòa thuận này, vẻ mặt của Kiều Thu Vân có chút mất tự nhiên.
Do dự vài giây, anh khẽ thở dài.
Bà ta cũng muốn thực sự bắt đầu lại từ đầu, nhưng một số chuyện nói thì dễ hơn làm!
Chỉ cần nhà họ Kiều còn ở lại thành phố Hà Nội một ngày thì bà ta cũng khó có thể bước ra khỏi được bóng đen đó.
Nếu không phải thực sự trải qua cơn ác mộng tuổi thơ thì sẽ không thể nào cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết.
Kim Ngọc Hải quay đầu lại liếc nhìn Kiều Thu Vân, hơi siết chặt lòng bàn tay, nháy mắt với Kiều Thu Vân.
“Ừm… Được!” Kiều Thu Vân mới định thần lại, vội vàng gật đầu.
Cao Phong liếc nhìn Kiều Thu Vân một cái, sau đó chủ động hỏi: “Thím Vân, có phải thím đang gặp phải chuyện? Nếu có khó khăn gì, thì thím có thể nói với tôi.”
“Không có chuyện gì, cậu cứ làm việc của cậu đi, chuyện của tôi chỉ là chuyện nhỏ.”
Thăng Thu Vân vội xua tay, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện lớn của Cao Phong.
“Hay là, bà nói cho Cao Phong đi.”
“Kỳ thật, có những chuyện đối với chúng ta là vấn đề khó giải quyết nhưng mà đối với Cao Phong chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.”