Vậy lúc này nếu con trai ông ta giúp đỡ Cao Phong thì khác nào trở thành một trờ cười?
Thậm chí ông cụ Diệp đã thấy được hình ảnh Cao Phong như miếng dán da chó dính vào người nhà họ Diệp như thế nào, dù làm sao cũng không gỡ ra được.
“Vậy ông chủ nghĩ bên này chúng ta nên làm sao?”
“Nhìn thử xem sao, về chuyện lần này cũng không nhỏ đâu.” Vũ Siêu suy tính một chút rồi nặng nề nói.
“Đi thôi, tôi sẽ tự mình tìm nó nói chuyện.”
Lời của ông cụ Diệp vừa dứt thì ông ta đã cầm theo gậy chống đi ra ngoài.
Lúc này.
Bước chân của Diệp Thiên Long đã chậm lại, khi dừng lại thì cau mày như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Chẳng lẽ là Tuyết Mai xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không mình thật sự không nghĩ ra có chuyện gì lại khiến cho Cao Phong tức giận tới vậy?”
Diệp Thiên Long vô cùng hoài nghi, rõ ràng ông ta đã tạo ra vòng bảo vệ rồi. Nhưng bây giờ, ngay cả chút tình hình khác lạ nào ông ta cũng không cảm nhận được.
Tin túc bên Hà Nội nhanh chóng bị người ta bịt kín nên không hề được tiết lộ ra.
Cái thành Đại Nam của nước Việt Nam lẽ nào có người có thể lừa dối qua mặt được Diệp Thiên Long ông để làm việc đấy?
Cho nên trước hết ông ta lại nghĩ tới ông cụ Diệp.
Chỉ là thái độ của ông cụ Diệp khiến ông ta vô cùng khó chịu.
“Nếu thật sự Tuyết Mai xảy ra chuyện gì rồi…”
Nói tới đây, ánh mắt của Diệp Thiên Long có hơi ngưng tụ lại, cả người trên dưới đều tản ra ý lạnh như băng hàn.
“Trung tướng Long, sao vậy?” Trọng Dương Bình vội vàng hỏi.
“Tình hình bên thành phố Hà Nội, tra nhanh cho tôi.”
“Tôi biết ông dùng cách nào, dù là ông tự mình đi qua cũng được.”
Diệp Thiên Long đè xuống tâm trạng trong lòng hờ hững mở miệng nói.
“Ừm, Cao Phong bên đó thế nào?” Trọng Dương Bình hỏi lại.
“Cậu ấy nói muốn vào Thủ Đô.”
“Ai dám ngăn cản, cậu ấy sẽ đều giết mà không chút do dự.”
Giọng Diệp Thiên Long nghe khiến người khác cảm giác rất sâu xa.
Tinh thần của Trọng Dương Bình chấn động lên, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết rồi! Vậy thì đi làm thôi!”
Nói xong câu này, Trọng Dương Bình thẳng lưng xoay người, đi ra phía bên ngoài.
Mà trong lòng của Trọng Dương Bình lúc này sợ hết hồn hết vía.
Chắc Cao Phong thật sự bởi vì Kim Tuyết Mai xảy ra chuyện nên mới có thể nói ra lời giận dữ như vậy…
Hơn nữa thủ đoạn của Diệp Thiên Long…
Hậu quả kia…
Chắc chắn không có người nào dám tưởng tượng nổi.
Là một người có thể khiến thiên hạ rầm rộ!
“Đợi đã!”
Diệp Thiên Long hơi do dự hai giây sau đó lại đột ngột gọi Trọng Dương Bình lại.
“Trung tướng Long cần gì sao?” Trọng Dương Bình nghi ngờ quay đầu.
“Chuyện này, tôi cần suy nghĩ lại một chút…”
Diệp Thiên Long yên lặng mấy giây sau đó bước vào phòng.
Trọng Dương Bình ngây người mấy giây rồi cũng bước đi lên theo.
“Chuyện này, chúng ta đừng nhúng tay vào.”
Diệp Thiên Long đứng ở trong phòng một lúc sau đó liền đưa ra quyết định.
“Cái gì?” Trọng Dương Bình nghe vậy hơi sững sốt.
Diệp Thiên Long không tiếp tục trợ giúp Cao Phong sao?
“Trung tướng Long, Dương Bình không hiểu.” Trọng Dương Bình do dự mấy giây hỏi.
Diệp Thiên Long đốt một điếu thuốc cho mình sau đó hút một hơi, rồi mới chậm rãi mở miệng giải thích.
“Lần này, chúng ta không cần ra tay.”
“Bởi vì nếu tôi ra tay trợ giúp, coi như là cậu ấy đã thắng thì còn có thể làm được gì chứ?”
Chương 3037
“Toàn bộ người Việt Nam vẫn sẽ cảm thấy rằng không có nhà họ Diệp, cậu ấy vẫn như cũ cái gì cũng không làm được, thậm chí là ông cụ cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Cho nên, lần này dù có một chút thì chúng ta cũng không nhúng tay vào, để cho ông cụ nhà họ Diệp nhìn thấy cũng để cho tất cả mọi người nhìn thấy, cuối cùng cậu ấy là cái gì.”
Mắt của Diệp Thiên Long híp lại, trong lòng tỏa ra sự ung dung.
Để cho Cao Phong đi một mình có lẽ sẽ rất khó, nhưng đây là phương thức vừa khắc nghiệt cũng vừa đơn nhất để cho anh có thể chúng minh mình.
“Nhưng mà…không có sự giúp đỡ của ông, cậu ấy có thể làm được không?” Trọng Dương Bình có chút không yên tâm.
“Cậu ấy có thể làm được!” Lúc này Diệp Thiên Long mở miệng: “Tôi tin tưởng cậu ấy có thể làm được!”
“Bây giờ cậu ấy có năng lực, ai cũng không thể coi thường được.”
“Hơn nữa… nếu như cậu ấy không thể dựa vào chính bản thân mình để hoàn thành mục tiêu, vậy điều đó cũng nói rõ cậu ấy đúng là không được cũng không thể trách người khác.”
“Cho nên, buông tay đi! Chuyện này, chúng ta không nhúng tay vào!”
“Xem kĩ cậu ấy nói không chừng cậu ấy còn có thể một bước mà hoàn thành.”
Chuyện này kết quả sẽ phát triển đến mức độ nào, ngay cả Diệp Thiên Long cũng không dám suy đoán bừa.
Ông ta chỉ biết là ngày hôm nay Cao Phong thật sự sẽ phải tới Thủ Đô.
Hơn nữa chắc chắn sẽ không phải là một thân một mình.
“Tôi luôn luôn không muốn nhúng tay vào nhiều như vậy, vì sợ tạo nên cục diện này.”
“Nhưng sau tất cả thì lại khiến người cảm thấy cậu ta chẳng là gì khi rời xa chúng ta.”
“Thôi được! Có lẽ cậu ta cần một cơ hội như vậy để chứng minh bản thân mình.”
Diệp Thiên Long đứng một mình ở cửa sổ, mắt hơi híp lại yên lặng tự nói.
Hôm nay cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, ông ta cũng sẽ không định nhúng tay vào.
Toàn bộ đều để một mình Cao Phong gánh vác.
Nếu có thể gánh thì là có thể sống.
Nếu không gánh nổi thì là bỏ mình.
“Hơn mười năm cuộc đời chinh chiến, tôi đã nhìn qua biết bao nhiêu người, không có người nào có thể khiến tôi coi trọng như vậy, trừ cậu ấy.”
“Cho nên tôi tin tưởng, cậu ấy sẽ không khiến tôi thất vọng.” Diệp Thiên Long suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng dập tàn thuốc.
Trọng Dương Bình nặng nề gật đầu, sau đó nói: “Trung tướng Long, Cao Phong nổi điên chắc chắn là có nguyên nhân, nói không chừng có liên quan đến chuyện của cô chủ, tôi đi hỏi thăm một chút.”
“Đi nhanh đi!” Diệp Thiên Long không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
“Đi đâu?”
Đúng lúc ấy, có người đẩy cửa phòng ra.
Ông cụ nhà họ Diệp tay cầm gậy đi theo phía sau Vũ Siêu, bước vào.
Trong nháy mắt, không khí trong phòng như dừng lại.
Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên ông cụ nhà họ Diệp tự mình tới phòng của Diệp Thiên Long.
Hai người Diệp Thiên Long cùng Trọng Dương Bình đều phát ngốc.
Thậm chí ngay cả khi chuông điện thoại của Trọng Dương Bình vừa reo lên, ông ta liền vội vàng tắt máy, không dám tùy nghe điện thoại trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.
“Cha?” Diệp Thiên Long nhỏ giọng lên tiếng chào.
Cho dù nói thế nào đi nữa, ông cụ nhà họ Diệp vẫn là cha của ông ta nên phần lễ phép này đương nhiên không thể thiếu.
“Con đối với thằng nhóc Cao Phong đó, dường như tự tin rất lớn nhỉ?”
“Nếu đã tốt như vậy thì hôm nay cha cũng muốn nhìn xem, không có nhà họ Diệp giúp đỡ, thì nó có thể làm ra được sóng gió gì.”
Ông cụ nhà họ Diệp lạnh lùng mở miệng sau đó trực tiệp ngồi vào ghế.
“Cha có ý gì?” Diệp Thiên Long khẽ nhíu mày.
“Hôm nay con cứ đợi ở chỗ này, không được phép nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.”
“Sau đó để cha nhìn xem thằng nhóc đó rốt cuộc sẽ tồn tại ra dạng gì, cũng để cha nhìn xem, con lấy tự tin như thế ở chỗ nào.”
Ông cụ nhà họ Diệp nói vài ba lời đã giải thích rõ ràng.
“Cha muốn giam lỏng con?” Vẻ mặt của Diệp Thanh Long tối xuống.
Chương 3038
Ngày đó Cao Phong tấn công thành phố Đà Nẵng, Diệp Thiên Long cũng đã từng dùng phương thức này đem ông cụ Nhà họ Diệp lại.
Có thể ông ta không thể ngờ rằng phong thủy luôn quay vòng, hiện tại ông cụ Diệp lại dùng phương thức này trên đầu của Diệp Thiên Long.
Ông cụ nhà họ Diệp không có trả lời mà chỉ cười nhẹ.
Mà người chiến binh tên là Vũ Siêu kia lại không nói hai lời mà đóng cửa, trực tiếp chặn ở đó.
Rất nhiều người, một bên một người nam đứng đó.
Nếu đổi lại là lúc trước, có người dám ngăn cản bước chân của Diệp Thiên Long, Trọng Dương Bình chắc chắn sẽ không nói hai lời mà cầm vũ khí ra nói chuyện.
Nhưng đối mặt với tên Vũ Siêu này, Trọng Dương Bình hơi do dự.
Dù sao thì thực lực của Vũ Siêu cũng không tầm thường, ngay từ đầu cũng đã khó mà khuất phục ông ta.
Mà ông ta lại là cận vệ bên người của ông cụ nhà họ Diệp, nên chắc chắn không thể tùy ý giết chết được.
“Hôm nay, cha con chúng ta hãy đánh cược một ván.”
“Cha nói thằng nhóc đó không thể làm gì được nhà họ Diệp, anh lại nói thằng nhóc đó có thể khiến nhà họ Diệp khuấy động mưa gió.”
“Vậy chúng ta liền đánh cược xem, ai cũng không nhúng tay vào, nhìn xem kết quả của cậu ta có thể ở Việt Nam làm nên sóng gió gì.”
“Cho dù thắng hay thua, bất kể chết hay sống, chúng ta cũng không nhúng tay vào, anh thấy như thế nào?”
Trong ánh mắt của ông cụ nhà họ Diệp tràn đầy ý cười.
Nghe đến chỗ này, vẻ mặt của Diệp Thiên Long có chút dịu đi.
“Cha chắc chắn, một chút cũng không nhúng tay vào sao?” Diệp Thiên Long lạnh lùng hỏi.
Nếu như ông cụ nhà họ Diệp không gia nhập vào chuyện này, đối với Cao Phong mà nói chắc chắn là một chuyện tốt.
Cho nên, lúc này Diệp Thiên Phong cũng hơi do dự.
“Hôm nay, bốn người chúng ta ở nơi này, ai cũng không được phép liên lạc bên ngoài.”
Ông cụ nhà họ Diệp không nói hai lời liền lấy điện thoại di động ra, tắt máy tại chỗ rồi để trên bàn.
Khí thế vô cùng mạnh mang sự áp lực sâu.
Diệp Thiên Long nhìn mấy giây, nhẹ giọng nói: “Tình hình bên thành phố Hà Nội, con còn chưa biết, bây giờ con hỏi một chút.”
“Vậy cha có thể tùy thời tiến hành truy sát đối với thằng nhóc đó.”
Ông cụ nhà họ Diệp không thèm để ý chút nào, đưa tay lên cầm điện thoại di động.
Giống như hai người họ là một đôi vậy, ông không động tôi cũng không động, nếu ông động thì tôi cũng động theo luôn.
Bầu không khí lại rơi vào trạng thái bế tắc.
Diệp Thiên Long do dự.
Mặc dù đã quyết định sẽ để cho một mình Cao Phong đánh một trận.
Nhưng chuyện đến rồi, ông ta lại có chút lo lắng.
“Trung Tướng Long, đây là cách thích hợp nhất.”
“Nếu ông tin tưởng cậu ta, hãy để cậu ta một mình, cứ thử đi.”
Sĩ quan Bình bước tới, nhẹ giọng nói bên tai Trung Tướng Long.
Trong tướng Long do dự một lúc lâu, sau đó mới khẽ gật đầu.
Chỉ khi hắn không ra tay trợ giúp Cao Phong mới tạo cho Cao Phong một cơ hội để chứng minh bản thân.
Nếu có thể ngăn ông cụ Diệp ra tay, thì sẽ giúp cho Cao Phong tránh được rất nhiều trở ngại.
Tính ra, lần giao dịch này cũng có giá trị.
Điều duy nhất khiến tướng Long không an tâm, liệu Cao Phong có thể mang đến cho ông ta niềm kinh ngạc nào không.
“Con từng có mười năm chém giết nơi chiến trường, xuất ngũ vẫn chưa bao lâu, vậy mà lá gan đã bị mài mòn rồi ư?”
“Con, giờ dám hay là không dám?” Ông cụ Diệp thản nhiên hỏi.
“Cha!”
Trung Tướng Long không nói hai lời, trực tiếp tắt điện thoại di động, ném lên mặt bàn.
“Con có gì mà không dám?”
“Cậu ấy, cho tới bây giờ chưa từng làm ta thất vọng.”
Chương 3039
“Bởi vì, cậu ấy là người duy nhất mà Trung tướng Long con nhận là con rể!”
Trung Tướng Long hừ lạnh một tiếng, lần đầu tiên ở trước mặt ông cụ Diệp, thừa nhận thân phận của Cao Phong.
“Vậy phải xem, cậu ta có đủ tư cách hay không.” Ông cụ Diệp cười nhạo.
Sĩ quan Bình và Vũ Siêu theo sát phía sau, tắt hết điện thoại di động.
Bốn người bọn họ ờ bên trong căn phòng nhỏ này tự quản thúc nhau, trực tiếp cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Bảo với mấy người ở bên ngoài, trừ khi hôm nay trời sụp, nếu không thì hôm nay đừng đến quấy rầy chúng ta.”
Ông cụ Diệp vừa quay đầu dứt câu, Vũ Siêu liền đem lời này thuật ra bên ngoài.
Trừ phi là trời sụp thì mới có thể quấy rầy được họ.
Lời nói tự tin như vậy, quả thật là họ rất lớn mạnh.
Bởi vì, ông cụ Diệp không tin, Cao Phong có thể khiến cho bầu trời này sụp đổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Từ lúc mặt trời vừa mọc cho đến khi mặt trời thiêu đốt trên cao.
Đội ngũ của Cao Phong vẫn liên tục di chuyển không ngừng, trong lòng vẫn kìm nén một sự bứt rứt mà tiến về đích đến phía trước.
Tin tức đã bị khóa rất chặt.
Chẳng cần biết là tin tức Kim Tuyết Mai xảy ra chuyện, hay là chuyện anh đi vào Hà Nội.
Cũng không một ai dám tùy ý tiết lộ ra ngoài.
Lúc này Cao Phong tựa như bị kích thích, xúc động lao vào rừng sâu.
Không ai biết, Cao Phong đang suy nghĩ điều gì.
Thậm chí có rất nhiều người cảm thấy, trạng thái này của Cao Phong có điều gì đó là lạ, không giống bộ dáng trầm ổn và bình tĩnh như hằng ngày.
Cả người như đang mất hồn mất vía, vô cùng kích động.
Nhưng họ hiểu, bọn họ không tài nào biết và đồng cảm với cảm xúc của Cao Phong.
Dọc theo đường đi, mọi người đều chỉ mang tâm tình bực dọc mà tiến về phía trước, không ai dám quấy rầy Cao Phong.
Ban đầu, đoàn xe của đám người Long Tuấn Hạo còn có thể theo kịp trực thăng của Cao Phong.
Nhưng khi đến mấy đoạn đường vòng, máy bay trực thăng dần kéo dài khoảng cách với họ, càng kéo càng xa.
Trong lòng mọi người đều cực kì lo lắng, nếu để Cao phong một mình đến Thủ Đô, không phải là đang đưa dê vào miệng cọp sao?
Chỉ một mình anh, thì có thể làm được cơm cháo gì chứ!
Nghĩ đến đây, đám người ấy liền đạp mạnh lấy chân ga.
Không ngừng nghỉ mà dọc theo con đường, phi nhanh tốc độ.
Thiên quân vạn mã, nháo nhào hướng về Thủ Đô.
Lúc này tại Thủ Đô, lại tựa như đang trong một khu trò chơi an toàn.
Phóng tầm mắt ra đất nước rộng lớn, bốn phương tám hướng có vô số điểm nhỏ, đều hướng về khu vực an toàn này mà tề tựu.
Đợi đám người ấy tề tựu sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì không ai dám đoán bừa.
Gọi là “Khu vực an toàn” thế như sự an toàn ấy, quả thật là khiến người suy nghĩ sâu xa.
Thời gian, nhoáng cái đã vụt qua.
Những giờ phút đầy lo âu cũng lặng lẽ trôi.
Thủ Đô, khu phố thương mại Kiên Thành.
Hiện giờ, các tòa nhà quản lý ở khu phố thương mại đã chật kín.
Phía trước mỗi tòa nhà, đều đậu những chiếc xe sang trọng, tùy tiện bốc ra một chiếc cũng đáng giá mấy tỷ bạc.
Có mấy chiếc xe mang biển số đặc biệt, vừa nhìn đã biết là xe chuyên dụng.
Quang cảnh bao quát ở khu phố thương mại làm cho người ta có cảm giác mưa rền gió cuốn.
Tuy rằng thoạt nhìn vẫn còn vẻ náo nhiệt như ngày trước, nhưng sự náo nhiệt này lại gây ra áp lực rất nặng nề.
Cùng thời điểm ấy, trong phòng họp hội trường ở tầng trệt.