“Chắc anh phải đến thủ đô một chuyến để giải quyết chuyện của nhà họ Cao. Bây giờ nhà họ Cao đã hoàn toàn bị đám người Cao Anh Hạo nắm giữ nên nếu họ muốn tấn công vào Khối Tập đoàn Đế Phong thì e là chúng ta sẽ không chống đỡ được. Mà quan trọng nhất chính là nhà họ Cao là tâm huyết của ông nội, anh không thể để người khác cướp đi thứ mà ông nội gìn giữ một đời được. Nếu như thế thì ông nội trên trời có linh thiêng cũng sẽ không yên lòng. Nên dù có nói thế nào đi chăng nữa, xét về cả lý lẫn tình thì anh cũng phải làm chuyện này.” Cao Phong khẽ nghiến răng, trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Vốn dĩ anh không muốn cạn tàu ráo máng với đám người Cao Anh Hạo nhưng chính họ mới là kẻ áp sát từng bước dồn anh vào đường cùng, là họ ép anh phải làm như thế.
Trong mắt Kim Tuyết Mai tràn ngập vẻ sâu xa nhưng cô vẫn gật đầu rồi nói: “Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy cho em nghe đâu, em hiểu mà. Em cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh trở về, có em, có Vũ Kiên, có Tử Hàn, còn có cục cưng bé nhỏ của chúng mình nữa. Bọn em đều ở đây chờ anh quay về mà.”
Cao Phong gật đầu rồi không nói gì thêm, chỉ ôm chặt Kim Tuyết Mai thêm lần nữa.
Sau đó, anh bế cô vào nhà tắm rồi tự tay tắm rửa cho cô.
Kim Tuyết Mai cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô không tình nguyện cho lắm vì dù sao cô cũng chưa bao giờ yêu cầu Cao Phong giúp mình mấy chuyện như thế này.
“Anh nói em nghe này, giờ em không cho anh giúp thì sau này em cũng phải để anh làm thay thôi. Chưa tới mấy tháng mà bụng em đã to như vậy rồi, cúi đầu buộc dây giày còn tốn sức, cuối cùng còn phải nhờ anh đến buộc giúp còn gì?”
“Thôi đừng xấu hổ nữa, nhanh lại đây.”
Cao Phong vừa nói bằng giọng bá đạo vừa điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó lại vội vàng chuẩn bị sữa tắm.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh tắm cho Kim Tuyết Mai đó.
“Nhưng mà, nhưng mà…” Kim Tuyết Mai muốn nói nhưng lại thôi, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên.
“Không có nhưng mà, mấy tháng trước sức khỏe anh không được tốt lắm, không phải là em tắm cho anh đấy à?”
“Giờ là vợ chồng với nhau rồi mà em còn xấu hổ cái gì không biết nữa.” Cao Phong nói bằng giọng thản nhiên.
Trong nháy mắt, Kim Tuyết Mai nghẹn họng không trả lời được. Trước đây cô đưa Cao Phong đi kiếm sống ở thị trấn Biển Đông với mình, lúc ấy anh giống như một đứa trẻ vậy, từ ăn uống cho tới tắm rửa đều do một tay Kim Tuyết Mai chăm sóc.
“Được rồi, được rồi…”
Kim Tuyết Mai đành phải đầu hàng, không làm gì được ngoài việc nghe lời Cao Phong, để anh giúp cô tắm.
Cao Phong tắm cho Kim Tuyết Mai rất kỹ càng, từ đầu cho tới chân, ngay cả từng ngóc ngách nhỏ cũng không bỏ qua.
Kết hôn hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên Cao Phong nhìn thân thể của Kim Tuyết Mai một cách rõ ràng như vậy. Mà ban đầu Kim Tuyết Mai còn cảm thấy ngượng ngùng, căng thẳng thì bây giờ cô cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cao Phong là người đàn ông của mình, vậy thì tất cả mọi thứ của mình đều thuộc về anh ấy. Nếu đã vậy thì mình còn xấu hổ cái gì cơ chứ?
Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn không thể hoàn toàn tự nhiên được, cơ thể cô vẫn hơi cứng nhắc và căng thẳng một chút.
Còn Cao Phong thì càng tắm cho cô càng thấy nóng, càng cảm thấy như có hàng nghìn con kiến đang thiêu đốt trong lòng mình.
Không thể tìm ra được một khuyết điểm dù là nhỏ nhặt của Kim Tuyết Mai, từ dáng người cho đến vẻ bề ngoài.
Nói về vẻ bề ngoài thì cô đã từng là người đẹp nhất ở thành phố Hà Nội, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mịn không hề có một chút khuyết điểm nào cả.
Nói về dáng người thì cô đầy đặn ở những chỗ cần đầy đặn và gầy ở những chỗ cần gầy, là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa gầy và béo.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cô bị Kim Vũ Kiên ép ăn rất nhiều thứ bổ dưỡng nhưng cô vẫn giữ được dáng người như trước đây, không hề biến tướng đi chút nào. Chắc chắn một số người ăn điên cuồng cũng không thể béo lên được sẽ rất ghen tỵ với cô.
“Cao Phong, em nghe nói là sau khi sinh con thì dù vóc dáng trước đây có đẹp đến mấy cũng sẽ bị biến dạng, đến lúc đó anh sẽ không ghét bỏ em chứ?” Đột nhiên Kim Tuyết Mai hỏi một câu khiến Cao Phong hơi sững người.
“Làm sao có thể như thế được? Dù dáng người em không được như trước thì đó cũng là sự đánh đổi của em, anh đau lòng còn không kịp, sao có thể vứt bỏ em được.” Cao Phong ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Kim Tuyết Mai.
“Hì hì…” Kim Tuyết Mai cười một cách hài lòng, bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy rất thỏa mãn.