“Thế nhưng về thân phận thật của cô ta thì chúng tôi thật sự không biết và cũng không dám hỏi.” Vợ của Cao Dật Sơn cũng bồi thêm một câu.
Tên thanh niên cầm đầu gật gật đầu, hỏi: “Thế hai người có gì muốn bổ sung thêm không?”
“Đúng rồi, mấy ngày trước sau khi Cao Mỹ Lệ trở về thì cái hộp trước cửa nhà kêu “tít” một cái, cô ta nói mình bị nghe lén rồi.”
“Sau đó cô ta bảo chúng tôi hãy diễn một màn kịch, cố ý nhắc đến tên Liễu Tông Trạch và nói rằng cô ta rất thích Liễu Tông Trạch.”
Vợ của Cao Dật Sơn vừa nói vừa chỉ chỉ phía trên khung cửa.
Hình ảnh trong video bỗng nhiên quay cuồng, nhắm ngay chiếc hộp nhỏ phía trên khung cửa kia.
“Cái này giống như máy giám sát có tín hiệu cực tốt, chức năng chủ yếu là để nghe lén.” Bên cạnh vang lên một giọng nói.
Long Tuấn Hạo duỗi tay vỗ Liễu Tông Trạch một cái, hỏi: “Như thế nào?”
“Khi chúng ta đi giám sát vào ngày hôm đó, nghe thấy tiếng kêu giọt, chính là âm thanh nghe thấy từ thứ đồ chơi này đấy.”
“Đúng là bởi vì cô ta đã biết từ trước rồi, chuyện chúng ta đang nghe lén cô ta, cho nên cái gì cũng chưa từng nói, hiểu chưa hả?” Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng.
“Không có chuyện đó đâu, không có chuyện đó đâu, chuyện này không thể xảy ra được.”
Liễu Tông Trạch trừng lớn đôi mắt, không ngừng lắc đầu nói: “Cô ấy vốn dĩ là thích tôi, tuyệt đối không phải diễn kịch cho tôi xem đâu..”
“Tông Trạch à, cậu thử nghĩ lại đi, giọng cười lạnh của Cao Mỹ Lệ sau khi vào nhà trước khi âm thanh của máy chống nghe lén vang lên và cả giọng điệu biến đổi của cô ta nữa.” Long Tuấn Hạo nhắc nhở một câu.
Liễu Tông Trạch có chút ngây ngốc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Long Tuấn Hạo.
“Còn có, trong video rõ ràng biểu hiện ra, phòng khách có giá treo quần áo, vậy vì sao cô ta còn phải mang quần áo vào đặt trong phòng làm gì?”
“Đó là bởi vì, cô ta đi ra ngoài cùng vợ chồng Cao Dật Sơn. Lên kế hoạch cả, chính là vì diễn kịch cho chúng ta xem đấy.”
“Bây giờ cậu đã tin chưa? Cô ta chính là nội gián.” Long Tuấn Hạo nhàn nhạt nói.
“Tôi không tin! Như vậy không đủ để chứng minh cô ấy chính là nội gián, dựa vào cái gì mà có thể chứng minh cô ấy là nội gián chứ?” Liễu Tông Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Long Tuấn Hạo.
“Lỡ như cô ấy thật sự thích tôi, cho nên muốn dùng cách này để tiếp cận tôi thì sao?” Liễu Tông Trạch mạnh mẽ giải thích.
Long Tuấn Hạo khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Khi nam nữ yêu nhau, chỉ số thông minh quả nhiên là số âm mà, tiếp tục xem đi.”
“Anh Vũ, anh đến đây xem này.” Trong video truyền đến một tiếng kêu to.
Ngay sau đó màn ảnh bắt đầu đong đưa, rất nhanh đã tới trong phòng Cao Mỹ Lệ rồi.
Liễu Tông Trạch nuốt một ngụm nước bọt, hay tay nắm chặt lấy đầu gối, cơ thể ngồi thẳng, mở trừng mắt nhìn.
Dưới ống kính, phía dưới giường Cao Mỹ Lệ bị lục soát có một cái rương nhỏ.
Có nhiều dụng cụ nhỏ trông tương tự như máy dò chống giám sát.
Trong đầu Liễu Tông Trạch chợt lóe một tia sáng, nói: “Mấy thứ này Cao Mỹ Lệ đã nói với tôi rồi, cô ấy nói là cha của cô ấy mua máy ảnh cao cấp, bị người ta lừa nên đã mua mấy thứ này.”
Long Tuấn Hạo hơi bĩu môi, gần như không thèm quan tâm đến câu nói của Liễu Tông Trạch.
Bởi vì trong hình ảnh lúc này, nam thanh niên đã từ trong hộp lấy ra một cuốn sổ.
Dưới chế độ quay camera HD, có thể chụp rõ nội dung của sổ ghi chép.
“Đây, đây lại là cái gì?” Liễu Tông Trạch ngây ngốc hỏi.
“Bốp!”
Long Tuấn Hạo không nói nhiều lời, lấy một cuốn sổ ném ra.
“Chính là cuốn này, những số điện thoại ghi trên đó toàn bộ đều là danh sách nội gián.”
“Đa số đều là người bên cạnh chúng ta.” Long Tuấn Hạo giải thích một câu.
Liễu Tông Trạch ngơ ngác mở cuốn sổ ghi chép ra, mở trừng hai mắt mà nhìn.
“Sao cậu dám xác định được những người này chính là nội gián?”
“Cứ cho bọn họ là nội gián đi, vậy cậu làm thế nào có thể xác định được Cao Mỹ Lệ có vấn đề chứ?”
Liễu Tông Trạch vừa nhìn, vừa hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Tông Trạch à, thật ra xem đến lúc này, Cao Mỹ Lệ rốt cuộc có vấn đề hay không trong lòng cậu cũng có phán đoán rồi.”