Ông Sáu cười lạnh lùng, ông ta nhìn hai người Cao Phong rồi nói.
Cao Phong đang ngồi trên ghế, trên mặt anh đầy vẻ hờ hững, cũng không có vẻ lo lắng hay sợ hãi gì cả.
“Tới nhanh cũng không bằng tới đúng lúc.”
Người trung niên mặt thẹo ở trước nhất kia thản nhiên lên tiếng, sau đó ông ta đi vào bên trong sân.
Ông ta vừa đi như vậy, mấy chục thanh niên trai tráng kia ở phía sau đều đuổi kịp theo bước chân của ông ta.
Mà ở phía sau mấy chục thanh niên trai tráng này, vậy mà còn có không ít phụ nữ đứng đó.
Nhìn tình cảnh này của bọn họ, hầu hết người của khu nông hộ này đều đã đến hết rồi đó!
Tính tất cả cư dân ở đây thì e rằng cũng vừa khoảng hơn trăm hộ.
Mà bây giờ tất cả bọn họ tụ lại một chỗ, thoạt nhìn ít nhất có bảy mươi người.
Đây là hầu hết người của khu nông hộ đều chạy hết tới đây hả?
Chỉ có điều, người trung niên mặt thẹo này, cũng được xem như là đại ca ở đây, ông ta muốn dẫn người tới đây, vậy thì chắc chắn không có ai dám từ chối cả.
Lúc này, người đàn ông trung niên mặt thẹo đứng ở đằng trước nhất.
Mà mười người bị đánh bên phía ông Sáu kia thì lại là đứng phía sau người đàn ông trung niên mặt thẹo, lúc này trên mặt mấy người bọn họ, thoạt nhìn vẫn còn sưng đỏ một mảnh.
Ở phía sau bọn họ, lại có ba bốn mươi thanh niên trai tráng đứng thẳng ở đó, trong tay mỗi người đều cầm mấy thứ gậy gộc gì đó, thoạt nhìn vô cùng hung dữ.
“Đại ca Thái Nhĩ, chuyện này, có hiểu lầm.”
Tuy rằng trong lòng Trần Anh Thảo e ngại, nhưng bà ấy vẫn đi đến trước mặt Cao Phong, đứng chắn cho Cao Phong ở phía sau.
“Này bà Anh Thảo! Chuyện này có thể có hiểu lầm gì chứ?”
“Cậu ta là thân thích của bà sao? Tôi mặc kệ cậu ta là ai, cậu ta chỉ là một kẻ từ bên ngoài tới.”
“Kẻ từ bên ngoài đã tới chỗ chúng ta, không chỉ có hung hăng như vậy mà lại còn tùy tiện ra tay đánh người của chúng ta?”
“Sao chứ, nơi này là địa bàn của cậu ta à? Hay là nói cậu ta cho rằng Tây Vực này là một nơi tốt đẹp nào đó?”
Ông ta trung niên mặt thẹo hừ lạnh một tiếng, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ giận dữ.
Khóe miệng Cao Phong gợi lên một độ cung, trên mặt anh lại mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Nếu nghiêm khắc mà nói tiếp, khu nông hộ này cũng coi như là địa phương của Tây Vực nhỉ?
Vậy hiện giờ Cao Phong thân là kẻ thống trị mới của Tây Vực, đúng là nơi này cũng được xem như địa bàn của Cao Phong anh rồi.
“Không phải như thế, là ông Sáu bọn họ vẫn luôn gây sự ép người.”
“Cao Phong thật là tức quá mức cho nên mới ra tay thôi.”
Trần Anh Thảo tuyệt vọng lắc đầu, giọng điệu van nài.
“Được được! Tên đó đã làm vậy, chúng ta cũng có thể làm vậy!”
“Nghe nói tên đó đánh nhau giỏi lắm, hôm nay tôi sẽ dẫn theo bốn mươi người đến đánh cậu ta, để xem cậu ta có thể đánh thắng được hay không.”
Tên trung niên mặt sẹo cười lạnh, sau đó xua tay nói.
“Bốn mươi người, hẳn là không đủ.” Cao Phong ngồi ghế trên, lẩm bẩm nói.
Tuy rằng giọng nói rất nhỏ nhưng những người kia đều nghe rất rõ ràng.
Anh nói gì?
Bốn mươi người không đủ?
Ý của anh là sao?
Là không đủ để anh đánh sao?
“Mày nói cái gì?”
Người đàn ông trung niên mặt sẹo nhìn Cao Phong, sau đó đi về phía anh.
“Cao Phong! Cháu đừng nói nữa được không?” Cao Phong còn chưa kịp tiếp lời thì Trần Anh Thảo đã quay đầu lại, vẻ mặt đầy cầu xin nhìn Cao Phong.
Cao Phong hơi im lặng, cuối cùng không thể không gật đầu.
Trước lúc đồng ý với Trần Anh Thảo thì anh đã nhìn thấy sư thầy Thanh Tâm, vì thế mà cố hết sức nhịn xuống.
Bởi vì đến anh cũng không rõ cách làm người và tính tình của sư thầy Thanh Tâm như thế nào.
Bây giờ Cao Phong đã đặt toàn bộ hy vọng tìm kiếm Kim Tuyết Mai lên trên người sư thầy Thanh Tâm.