“Tất nhiên, tên ngu dốt Cao Kình Thiên kia, nó căn bản không uy hiếp được chúng tôi thì giết cậu ta thì bọn này cũng không được lợi ích gì.” Cha của Cao Anh Hạo gật nhẹ một cái.
“Tôi nói này, ông cụ lớn, ông nhanh uống ly trà này đi!”
“Nếu ông không uống thì bây giờ tôi sẽ đến phòng của Cao Kình Thiên để cho cậu ta không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”
“Mặc dù sau đó sẽ hơi phiền phức nhưng chúng tôi vẫn giải quyết được, phiền phức cuối cùng vẫn chỉ là phiền phức thôi.” Cao Bằng ác độc nói.
Tất nhiên bọn họ đã sắp xếp chuẩn bị kỹ càng nên bây giờ bọn họ mới đối xử ông cụ Cao như thế này.
Vòi để đặt được mục đích của mình, thì bọn họ sẽ không do dự khi sử dụng tất cả các thủ đoạn.
“Ông cụ, không thể, ông không thể làm vậy!”
Lâm Vạn Quân bước về phía trước, dùng tay giật ly trà kia.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên, trong nháy mắt cánh tay của Lâm Vạn Quân đã trúng đạn, máu tươi trên tay ông ta chảy tràn trề.
“Sít!”
Lâm Vạn Quân hít một ngụm khí lạnh, ông ta cố gắng kìm nén sự đau đớn trên tay, rồi dùng cánh tay còn lại để đoạt ly trà kia.
“Đoàng!”
Lại một tiếng súng nữa, nó bắn vào bả vai của Lâm Vạn Quân, viên đạn này làm Lâm Vạn Quân lảo đảo một cái rồi ông ta không khống chế được cơ thể mình ngã xuống đất.
Lâm Vạn Quân nằm trên mặt đất thở hổn hển, ông ta hung ác nhìn chằm chằm vào đám người Cao Anh Hạo.
“Các người nghĩ rằng phương pháp chữa bệnh ở hòn đảo phía bắc nhà họ Cao để trưng bày à? Nếu các người giết chết ông cụ thì không có người nào trong các người chạy thoát được đâu!” Lâm Vạn Quân cắn chặt răng nói.
Nếu ông cụ Cao thật sự chết thì chắc chắn sẽ được đưa đến hòn đảo phía Bắc nhà họ Cao khám nghiệm tử thi, bọn họ không sợ chuyện này bị lộ à?
“Ha ha, thuốc trong ly trà này không phải là thuốc độc, chẳng qua nó chỉ làm thay đổi quỹ đạo mạch máu của ông cụ, tập hợp tất cả các rác trong mạch máu và làm tắc nghẽn mạch máu, tạo thành một cơn nhồi máu cơ tim thôi.”
“Đó chỉ là một căn bệnh đột ngột tái phát, làm sao bọn họ có thể điều tra được cái gì chứ?”
Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Thôi đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, tối nay một là ông cụ chết hoặc là Cao Kình Thiên phải chết, ông cụ chọn đi.”
Ông cụ Cao yên lặng mấy giây, sau đó ông cụ mỉm cười rất ẩn ý nói: “Các người nhớ lời mình nói hôm nay, nếu như Kình Thiên cháu tôi có nửa điểm nguy hiểm, thì chuyện các người làm tối hôm nay sẽ được phơi bày ra ánh sáng.”
“nếu các người không tin thì có thể thử một cái đi.”
Nói nói này của ông cụ Cao làm ánh mắt của Cao Anh Hạo lóe lên, sau đó anh ta chặn bàn tay của ông cụ Cao.
Rồi Cao Anh Hạo nhìn về phía Lâm Vạn Quân nói: “Tôi nghe nói hơn một nửa số chiến sĩ của nhà họ Cao đều nghe theo mệnh lệnh của ông đúng không?”
“Cho nên ông nghĩ tôi không dám động vào ông, sau đó ông có thể ra ngoài vạch trần chuyện này với mọi người? Hoặc là nói cho Cao Kình Thiên biết chuyện này?”
“Ha ha ha ha!” Nói đến đây thì đột nhiên Cao Anh Hạo cười to, anh ta nói: “Cao Kình Thiên ở nhà họ Cao không có quyền thế gì, tôi ở trước mặt cậu ta làm chuyện này thi8f cậu ta có thể giết tôi à?”
“Nhưng mà vì an toàn thì có ly trà này ông đưa cho ông cụ lớn uống đi.”
“Nếu như vậy thì ông chính là người giết chết ông cụ lớn, và việc này không có liên quan gì đến chúng tôi cả.”
Trên tay Cao Anh Hạo cầm một khẩu súng lục tinh xảo, anh ta cầm khẩu súng dí sát vào đầu Lâm Vạn Quân.
Nhìn đến cảnh này thì cuối cùng Cao Phong hiểu ra.
Tại sao Lâm Vạn Quân lại liên quan đến cái chết của ông cụ Cao.
Hóa ra là bởi vì nếu giết chết Lâm Vạn Quân thì sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức cho bọn họ nên Cao Anh hạo muốn kéo Lâm Vạn Quân xuống nước!
Dù sao nếu ông cụ Cao và Lâm Vạn Quân đều chết ở đây thì chắc chắn việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên bây giờ bọn họ chưa giết được Lâm Vạn Quân, vì thế bọn họ chỉ có thể dùng cách này để Lâm Vạn Quân chịu tội thay bọn họ!
“Cút!” Đột nhiên Lâm Vạn Quân hét to một tiếng.