“Không động đến, vậy tại sao cậu ấy lại tới đây? Cha có biết con là cha vợ của cậu ấy hay không!”
“Hiện tại chúng ta phải đối mặt với chiến tranh, cha muốn con phải làm như thế nào?” Diệp Thiên Long trợn tròn mắt, chất vấn từng câu một.
Ông cụ Diệp cười khẩy một tiếng, nói: “Đối mặt với chiến tranh? Chỉ là kẻ hèn mọn Cao Phong này cũng có tư cách đó sao?”
“Hơn nữa, cậu ta có thể làm con rể nhà họ Diệp này hay không, không phải chuyện con có thể quyết định! Hừ!”
Vừa chế nhạo, ông cụ Diệp nháy mắt với Vũ Siêu.
Vũ Siêu hiểu ý, ngay tức khắc bắt đầu thu xếp theo kế hoạch trước đó của ông cụ Diệp.
“Cao Kình Thiên của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng!”
“Muốn vào gặp ông cụ nhà họ Diệp của nhà họ Diệp ở thủ đô!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào một tiếng hô lớn.
Tiếng hô này bất ngờ vang đến, như thể mang theo khí thế sức mạnh vô địch, xông thẳng vào tai bốn người trong phòng.
“Cậu ấy, cậu ấy tới rồi!”
Trọng Dương Bình nuốt nước bọt một cái.
Diệp Thiên Long ngay tức khắc ngậm miệng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông cụ Diệp cũng nhíu mày, sau đó quay người đi ra phía ngoài.
Lúc này, ở nơi nhà họ Diệp ở thủ đô này hiện ra một cảnh tượng náo nhiệt.
Cảnh tượng này quả thực là giống y như đức cảnh tượng trước đây ở nhà họ Phạm.
Mọi người tranh nhau chạy, trong phút chốc bàn tán không ngừng về một thứ gì đó, họ nhao nhao tụ tập đến phía trước cổng chính nhà họ Diệp.
Ông cụ Diệp chống gậy, mấy người Diệp Thiên Long, cũng đi tới cửa chính nhà họ Diệp.
Khi nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài cửa, nhiều người trong nhà họ Diệp đều sững sờ.
Chỉ thấy một thanh niên chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ bên ngoài cổng nhà họ Diệp.
Cô độc một mình, một mình một ngựa.
Sau lưng anh, là một khoảng đất trống rộng lớn, không có một ai.
Cuối cùng, Cao Phong cũng tới đối mặt với nhà họ Diệp, coi như khi phát động chiến tranh cũng phải coi trọng lễ nghĩa trước.
Vì vậy trên đường đến nhà họ Diệp, Cao Phong đã dặn dò hết mọi chuyện, dặn dò toàn bộ xuống dưới.
Lúc này, trên người Cao Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo bay bay theo gió.
Chiếc áo sơ mi nhuốm màu máu đỏ bên trong kia càng thêm cực kì nổi bật.
Thậm chí, ngay cả một bên mặt của Cao Phong cũng có vài vết máu đã khô.
Khát máu và lạnh lùng, sát khí hiện lên trên khuôn mặt anh.
Như con thú dữ đến đòi nợ, tình thế không thể ngăn cản được.
Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, có tất cả hơn mấy chục người cùng đi ra.
Trừ những người nhà họ Diệp này, còn có vô số người hầu và nhân viên bảo vệ.
Lúc này, những người này đều đứng ở cửa, trợn to hai mắt nhìn Cao Phong.
“Cao Phong, chuyện gì xảy ra thế?” Diệp Thiên Long lúc này không nói hai lời, muốn bước lên phía trước.
“Thiên Long, quay trở lại.”
Không đợi đến khi Cao Phong mở miệng, ông cụ Diệp đã vô cùng hung hăng ngăn cản Diệp Thiên Long.
Việc Cao Phong dám đến nhà họ Diệp đã khiến cho ông cụ Diệp khó chịu lạ thường.
Cho dù lúc này Cao Phong không để người xuất hiện, ông ta vẫn cảm thấy như Cao Phong tới nhà gọi cửa, tựa như là đang đánh vào mặt nhà họ Diệp.
Điều quan trọng nhất đối với một dòng họ lớn chính là thể diện.
Cao Phong dám đánh vào mặt nhà họ Diệp đã là phạm tội chết rồi!
“Cao Phong, chẳng lẽ cậu điên rồi à?”
“Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể ở đây gây sóng gió cho nhà họ Diệp sao?”
“Thật ngây thơ! Quả thật là nực cười, nghĩ lại mà xem, không có nhà họ Diệp, Cao Phong cậu có thể có ngày hôm nay sao?”
“Thật sự là qua cầu rút ván! Cậu trả công cho nhà họ Diệp như thế sao, giống như nuôi một kẻ vô ơn vậy?”
Mọi người trong nhà họ Diệp đều mở miệng nói chuyện, nói căn bản Cao Phong không có cơ hội.
Chương 3061
Dăm ba câu đã nói Cao Phong thành một kẻ vong ơn bội nghĩa, như thể khiến cho nhà họ Diệp bọn họ cực kì khinh thường.
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt chậm rãi lướt qua đám người nhà họ Diệp.
Có một nét lạnh lùng trong mắt anh.
Nếu anh không nhớ đến ân tình thì anh sẽ không đứng ở đây một mình.
Mà sẽ giống như đối xử với nhà họ Phạm hơn, trực tiếp dẫn người ta tấn công vào và cưỡng chế.
Cho dù có phải chết, bất luận kiểu gì cũng sẽ không lùi bước.
Nhưng lúc này, rõ ràng nhà họ Diệp đã sai, thế lực của bọn họ vẫn còn mạnh hơn so với Cao Phong, dường như lý lẽ đứng về phía bọn họ.
Cao Phong vất vả lắm mới kìm nén được cơn tức giận, lại một lần nữa loáng thoáng có dấu hiệu thả lỏng.
“Tại sao cậu không nói gì, cậu có dám thừa nhận mình có bao nhiêu ân huệ của nhà họ Diệp hay không?”
Một con em thuộc thế hệ con cháu thứ hai của nhà họ Diệp cười khẩy hỏi.
Cao Phong thản nhiên gật đầu, nói: “Tôi thừa nhận, nhà họ Diệp thật sự đã giúp tôi không ít.”
“Cậu biết thì tốt rồi!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: “Cậu biết mà còn dám tới nhà họ Diệp hỏi tội sao?
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, càng là chuyện lớn, cậu càng không nên làm vậy.”
“Đúng vậy! Cậu đừng quá coi trọng bản thân mình!”
“Nhà họ Diệp không phải nhà họ Phạm đâu! Nhà họ Phạm sợ cậu, nhà họ Diệp chưa từng sợ ai.”
Trong phút chốc, mọi người đều đồng loạt chỉ trích Cao Phong.
Sắc mặt Cao Phong không có chút thay đổi, vẫn cứ đứng ngạo nghễ trước những mọi người như cũ.
“Theo như lời mọi người nói như vậy, mọi người đã giúp đỡ tôi, cho nên tôi phải luôn ghi nhớ trong lòng thời khắc này.”
“Cho dù mọi người có làm tổn thương tôi, đánh tôi, thậm chí giết tôi, tôi, Cao Phong cũng sẽ phải chịu đựng mà không kêu ca gì sao?”
“Bởi vì người khác đã từng đối xử tốt với tôi, vậy thì cho dù có bắt nạt tôi, giết tôi, ta cũng phải biết ơn bọn họ có phải không?”
“Đây chính là tính cách của nhà họ Diệp mấy người sao? Đây là một loại người hầu mà nhà họ Diệp mấy người có được hay sao?”
Những lời của Cao Phong nói ra đã khiến toàn bộ mọi người rung động trong nháy mắt.
Những lời nói của anh lại càng thêm khí phách, từng chữ từng chữ như một cái chùy nặng nghìn cân tàn nhẫn đập vào trong tim của tất cả mọi người.
Thậm chí, ngay cả câu nói người hầu đó càng mang lại thêm một chút nhục nhã.
Nhưng hết người này đến người khác, không ai có thể tìm ra lời nói thích hợp để phản bác.
Bởi vì mấy người tốt với tôi có nên có thể xoa dịu những tổn thương mà mấy người đã mang đến cho tôi không?
“Có lẽ mấy người nhà họ Diệp thì nghĩ như vậy.”
“Nhưng với Cao Phong ở đây, ân chính là ân còn oán chính là oán!”
“Ân oán rõ ràng, hai cái này không thể nào nói chập thành một được.”
“Chính vì biết ơn sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, cho nên tôi mới đến đây một mình, muốn nói chuyện tử tế với ông cụ Diệp.”
“Nhưng sai thì chính là sai, nếu như tôi không thể có được kết quả mà tôi hài lòng…”
Cao Phong còn chưa nói hết lời, nhưng ý nghĩa bày tỏ đã hết sức rõ ràng.
Món nợ này chắc chắn phải được giải quyết.
Nhưng, bất kể Cao Phong nói cái gì hay làm cái gì.
Đám người trong nhà họ Diệp cũng đều khịt mũi coi thường.
Nhà họ Diệp ở Thủ Đô có quyền lực ngút trời và có xuất thân đáng sợ.
Nền tảng vững vàng đáng sợ này khiến cho đám người nhà họ Diệp tự tin với hai trăm phần trăm.
Trong mắt bọn họ, Cao Phong chẳng qua cũng chỉ là con kiến.
Vì vậy, bọn họ càng sẽ không để mấy lời nói của Cao Phong trong lòng một tí nào.
“Cao Phong, cậu quá tự tin rồi.”
“Ở trước mặt nhà họ Diệp, cậu chỉ có thể thành thật cúi đầu xuống thôi.”
“Đây là bản chất thua kém, cậu phải nhận ra sự thua kém này chứ.”
Chương 3062
“Nói câu không mấy dễ nghe chứ cho dù nhà họ Diệp có làm tổn thương cậu, vậy thì cậu cũng phải cảm thấy vinh hạnh.”
Người đàn ông trung niên này là em trai của Diệp Thiên Long, mấy lời nói chuyện vô cùng ngạo nghễ.
Cao Phong chậm rãi nắm chặt nắm đấm, sâu thẳm trong mắt đã xuất hiện ý nghĩ lạnh lùng.
Sự cáu kỉnh trong lòng cũng từ từ dâng lên.
Vốn dĩ anh định thương lượng với nhà họ Diệp và cứu Kim Tuyết Mai ra trước rồi sẽ giải quyết.
Nhưng nhìn thái độ của đám người nhà họ Diệp này, sự kiêu ngạo của bọn họ như đã ăn sâu vào xương cốt rồi!
“Nghe hiểu chưa? Cậu phải nhận rõ sự thua kém.” Người đàn ông trung niên lại nói lần nữa.
“Tôi sẽ cho cậu thấy sự chênh lệch!”
Diệp Thiên Long đột ngột quay người lại, xoay tròn cánh tay, tát một cái bạt tai lớn.
“Bốp!”
Âm thanh cực kỳ lanh lảnh, người đàn ông trung niên lập tức bị đánh cho bối rối.
Diệp Thiên Long nhìn người trung niên này một chút, xoay trái tay lại, lại tát một cái nữa.
“Bốp!”
Người trung niên này bị đánh thì ngay lập tức hộc máu mồm, che mặt không nói một lời.
Tuy với Diệp Thiên Long, ông ta là em trai thứ haI, nhưng không giống với thân phận của Diệp Thiên Long là gia chủ nhà họ Diệp.
“Ai lại nói nhảm nữa chứ! Dương Bình, xé nát miệng bọn họ ra.” Diệp Thiên Long trầm giọng nói.
“Vâng, tướng Long!” Trọng Dương Bình trả lời ngay lập tức.
Một đám người nhà họ Diệp cũng không dám nhiều lời thêm nữa, chỉ có thể thành thật ngậm miệng lại.
“Nói đi, cậu tìm tôi làm gì?”
Thấy ông cụ Diệp, tiếng động dần dần ngừng lại, ông ta hỏi Cao Phong với giọng nói lạnh nhạt.
“Tìm vợ của tôi, Kim Tuyết Mai.” Cao Phong đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì?” Ông cụ Diệp và Diệp Thiên Long đều sững sờ.
Kim Tuyết Mai thực sự mất tích ư?
Ông cụ Diệp hai mắt hơi nheo lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đang nghĩ đến một chuyện nào đó.
Càng nghĩ, trong lòng lại càng có chút suy đoán..
Trước hết ông ta đã nghĩ đến mấu chốt của sự việc.
“Cao Phong, chuyện gì đã xảy ra, Tuyết Mai làm sao? Con bé đang ở đâu?”
Diệp Thiên Long đột nhiên đỏ hoe mắt, lớn tiếng quát Cao Phong.
Cao Phong nhìn Diệp Thiên Long một chút, vẫn nhẹ giọng giải thích, nói: “Tuyết Mai bị người ta bắt đi, là người từ Thủ Đô bên này.”
Diệp Thiên Long đột nhiên trừng to mắt, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Cao Phong lại tức giận như vậy.
“Con bé đang ở đâu? Có phải cha đã làm điều đó hay không?”
Diệp Thiên Long đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía ông cụ Diệp.
“Hồ đồ!” Ông cụ Diệp đột nhiên vung gậy lên, vẻ mặt sốt ruột.
“Vậy thì con bé ở đâu! Kim Tuyết Mai ở đâu!”
“Dương Bình, lập tức cử người ra ngoài tìm Kim Tuyết Mai!”
Lúc này Diệp Thiên Long nhìn Cao Phong như phát điên, hét lên với Trọng Dương Bình.
Từ trên xuống dưới, tất cả nhà họ Diệp đều bị kinh ngạc.
Hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên Long điên cuồng như vậy.
Cao Phong làm ngơ trước tất cả những thứ này.
Bây giờ, anh cũng không hiểu Diệp Thiên Long đối xử với anh và Kim Tuyết Mai tốt như vậy, vậy tại sao lúc trước ông cụ Diệp lại sai người giết mẹ ruột của Kim Tuyết Mai.
Căn bản không thể nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, cũng định không nghĩ đến nữa, chỉ muốn tới tìm Kim Tuyết Mai.
Có lẽ đợi đến khi tìm thấy Kim Tuyết Mai, mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng.
“Lão gia chủ Diệp, tôi vẫn nhớ ân tình của nhà họ Diệp, cho nên tôi mới đến thương lượng hòa bình với ông.”
“Bây giờ, mang vợ tôi ra đây, chúng ta sẽ nói tới chuyện khác.” Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình tĩnh.
Nhưng dưới sự bình tĩnh là lời đe dọa thấm thía, cho dù là ai đều cũng không thể coi nhẹ được.
Chương 3063
Diệp Thiên Long nghe đến đó, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía ông cụ Diệp.
Chuyện này thực sự có liên quan đến ông cụ Diệp?
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Hai mắt của ông cụ Diệp hơi nheo lại.
Cao Phong đối mặt nhìn ông cụ Diệp không chút sợ hãi, thật lâu sau, mới nhàn nhạt nói: “Ít nhất là bây giờ tôi còn có thể có chút lý trí.”
Câu nói hàm xúc sự đe dọa này càng thêm dữ dội lên đến đỉnh điểm.
Ý nói bóng gió là tốt nhất là nhà họ Diệp nên nhân cơ hội khi anh còn lý trí giao Kim Tuyết Mai ra.
Nếu không, hãy chuẩn bị cho đón lấy hậu quả.
“Chỉ dựa vào cậu sao?”
Ông cụ Diệp hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Chỉ dựa vào tôi.” Cao Phong thản nhiên gật đầu.
“Cậu có thế lực gì, cũng với lực lượng gì mà đến đây nhà họ Diệp chúng tôi?” Ông cụ Diệp vẫn đặc biệt khinh thường như trước.
Ông ta đã gặp nhiều người trẻ tuổi nóng tính rồi.
Nhưng thông thường, kết quả cuối cùng đều không phải là quá tốt.
“Có lẽ, tôi có một chút lực lượng như vậy.”
Cao Phong khẽ thở dài, sau đó chậm rãi nâng cánh tay lên, lại vung tay lên một cái.
“Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!”
“Cộp cộp!”
Với cái vung tay của Cao Phong, từ xa đột nhiên vang lên từng đợt tiếng bước chân lộn xộn.
Tiếng bước chân vang lên như trống trận, lại cũng giống như hàng nghìn con ngựa đang mãnh liệt phi nhanh tới, trong chốc lát mãi không ngớt.
Không khoa trương chút nào khi nói rằng ngay lúc này, đám người trong nhà họ Diệp chỉ cảm thấy ngay cả mặt đất dưới chân cũng không ngừng run rẩy.
Ngay sau đó, cách sau lưng Cao Phong không xa, hết người này đến người khác bắt đầu xông tới.
Những con phố con hẻm, khoảng đất trống sau lưng, đầu đường cuối ngõ, từng nhóm từng nhóm đi đến, xuất hiện.
Hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn, mấy chục chục nghìn người!!
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đen nghìn nghịt, chỉ có thể nhìn thấy vô số đầu người đang đi về phía bên này.
Có nam nữ trung niên trong bộ Âu phục và giày da, có nhân viên mặc đồng phục đặc biệt, có những binh sĩ Phong Hạo được trang bị đầy đủ…
Nói tóm lại, mỗi người bọn họ đều là những người có tiếng và địa vị không thấp kém.
Vào giờ phút này, tất cả đều là ánh mắt kiên định, nhịp bước vững vàng mà đi về phía bên này.
Sau đó, bọn họ từ từ tập hợp lại phía sau lưng Cao Phong.
Cao Phong đã phát triển Việt Nam lâu như vậy, tất cả các thế lực đều dốc hết lực lượng, lúc này bọn họ lại lần nữa hội tụ đến cùng một chỗ.
Liên minh của khối tập đoàn Đế Phong, có bức tường thành là Đế Phong, vừa mạnh mẽ vừa giàu có như một quốc gia.
Hiệp hội đồ cổ thành phố Biển Đông, bất kỳ hội viên nào cũng là những người giàu có với tài sản ròng hơn hai trăm tỷ.
Hàng nghìn võ sĩ ưu tú ở thành phố Biển Đông đại diện cho các phái võ thuật tiêu biểu của Việt Nam.
Khối tập đoàn Phong Hạo hiện nay có mười hai nghìn binh sĩ, mỗi người đều mang theo vũ khí với băng đạn phù hợp.
Giới kinh doanh, thế giới ngầm, giới võ thuật.. vân vân!
Việc các nhóm tập hợp lại giống như cá diếc sang sông, là không thể ngăn cản.
Vẻ mặt khinh thường của ông cụ Diệp cuối cùng cũng xuất hiện một ít thay đổi.
“Nhà giàu nhất thủ đô à! Đó là nhà giàu nhất thủ đô!”
“Có tới chín trên mười người đứng đầu trong danh sách những người giàu có!”
“Bên kia là thương nhân của một trong bốn gia tộc nhỏ… còn có nhà họ Lâm, tất cả bốn gia tộc nhỏ đều đến!”
“Chậc! Kia, kia không phải là ông cụ nhà họ Phạm hay sao? Tất cả mọi người nhà họ Phạm cũng đã tới rồi sao?”
Đám người trong nhà họ Diệp càng nhìn càng kinh hồn bạt vía.
Chương 3064
Ai có thể nghĩ rằng Cao Phong, người trong mắt bọn họ như con sâu con kiến, lại có được lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Có nhiều thế lực như vậy thực ra không phải là đáng sợ.
Điều đáng sợ là những thế lực này vậy mà sẵn lòng chống lại nhà họ Diệp vì Cao Phong!
Điều này không thể không nói là kinh khủng!
Trong lòng bọn họ, trọng lượng của Cao Phong lớn tới mức nào mới có thể khiến cho bọn họ bằng lòng chống lại nhà họ Diệp ở thủ đô vì Cao Phong?
Trong chốc lát, già trẻ lớn bé tất cả mọi người nhà họ Diệp đều á khẩu không nói nên lời.
Đây chính là sức mạnh của Cao Phong sao?
Đôi mắt của Diệp Thiên Long hơi nheo lại, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nhưng càng nhiều thì lại càng hài lòng và vui mừng.
Quả nhiên Cao Phong không để cho ông ta phải thất vọng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng của ông ta không còn lo lắng như vậy nữa.
Bởi vì với sức mạnh của Cao Phong, tuyệt đối có thể bảo đảm Kim Tuyết Mai bình an vô sợ.
“Gia chủ Diệp, ông, ông mặc kệ không hỏi đến sao? Ông là tướng cơ mà!”
“Nhà họ Diệp chúng ta bị cậu ta uy hiếp như vậy, ông không mặc kệ không hỏi đến sao?” Một thành viên nhà họ Diệp ở phía sau lưng, nói.
“Ông cụ nói, hôm nay không cho tôi nhúng tay vào, vậy nên tôi liền mặc kệ.” Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng, trả lời.
Rất nhanh, mọi người đã đồng loạt tập trung lại phía sau Cao Phong.
Từ trước ra sau, họ xếp hàng theo thứ tự, tất cả đều có ánh mắt vô cùng kiên định.
Coi như là đồng lòng một kiểu cùng tiến, cùng lùi với Cao Phong!
Khoảng đất trống rộng lớn trước dinh thự nhà họ Diệp cũng bị tất cả mọi người đứng kín.
Ông cụ Diệp chống gậy trong tay, sắc mặt trở nên rất nhục nhã khi nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt.
“Thương Hồng Thành, Lâm Đông, Lê Đức Minh, Gia Cát Kiến Nguyên và còn có cả ông Phạm An Quốc.”
“Các người thật là to gan!” Ánh mắt ông cụ Diệp toát ra lạnh lẽo rùng mình, giọng điệu lại ẩn chứa thêm sự uy hiếp sâu sắc.
Năm người bị điểm tên cúi đầu xuống theo bản năng, nhưng chỉ vẻn vẹn hai giây sau, họ lại ngẩng đầu lên một lần nữa.
“Ông cụ Diệp, yêu cầu của anh Phong rất đơn giản, mong ông có thể đồng ý.”
“Nói tóm lại, hôm nay chúng tôi sẽ cùng tiến cùng lùi với anh Phong.” Bốn gia tộc nhỏ cùng với Phạm An Quốc trực tiếp bày tỏ thái độ.
Mọi người trong nhà họ Diệp đều bị kinh ngạc.
Thường ngày, nhà họ Diệp bọn họ kiêu ngạo biết bao, bất cứ ai đến từ nhà họ Diệp đều sẽ được đối xử tốt ở thủ đô.
Nhưng hôm nay, nhà họ Diệp lớn thứ nhất thủ đô lại trở thành mục tiêu tấn công chung của đám người hợp lại sao?
Điều này quả thực là vô cùng hoang đường!
“Được lắm, cùng tiến cùng lùi!”
“Vậy thì hôm nay tôi sẽ xem, ai có thể cười cho đến cuối cùng!”
Ông cụ Diệp cười lạnh, trên khuôn mặt là vẻ khinh thường.
“Chết đi lão già khốn kiếp!”
“Bây giờ bố mày sẽ bắn cho mày một phát luôn, bố mày xem trong hai chúng ta ai có thể cười đến cuối cùng!”
Long Tuấn Hạo chửi ầm lên, định đi về phía trước.
“Rắc rắc!”
Hàng trăm người bảo vệ của nhà họ Diệp trực tiếp mở chốt súng, nhắm nòng súng vào Long Tuấn Hạo.
Vũ Siêu cũng lập tức đứng trước mặt ông cụ Diệp.
“Cao Phong, để tôi nói cho cậu biết! Nơi này là nhà họ Diệp!”
“Cậu dẫn người vây quanh nhà họ Diệp của tôi. Đây là tội lớn! Là tội chết!”
Ông cụ Diệp đứng sau lưng Vũ Siêu, lớn tiếng quát mắng Cao Phong.
Cao Phong mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Vì cô ấy, chết thì có làm sai?”
Vừa dứt tiếng, anh hơi dừng một chút, đột nhiên quát lên một tiếng: “Nhà họ Diệp, giao người!”
Chương 3065
Lúc này, Cao Phong đã mất hết tất cả sự kiên nhẫn.
Nhớ đến việc nhà họ Diệp đã từng giúp đỡ, cho nên anh kìm nén sự cáu kỉnh trong lòng, nói nhiều lời hơn.
Nhưng nhà họ Diệp mê muội không tỉnh ngộ, vậy anh sẽ không giữ lại gì nữa.
Đã cho cơ hội rồi.
Nhưng nhà họ Diệp chẳng những không muốn, mà còn ném cơ hội này xuống đất tàn nhẫn chà đạp, cuối cùng lại nhổ lên hai bãi nước bọt.
Những gì nhà họ Diệp làm đã hoàn toàn chọc Cao Phong tức giận.
“Nhà họ Diệp, giao người!” Cao Phong nghiến răng nghiến lợi gào lên.
“Nhà họ Diệp, giao người!”
“Nhà họ Diệp, giao người!”
“Nhà họ Diệp, giao người!”
Trong phút chốc, hàng chục nghìn người sau lưng anh đồng loạt hò hét ầm lên.
Tiếng gào thét tập trung tại một chỗ, xông thẳng tới chân trời, đinh tai nhức óc như tiếng sấm.
“Nhà họ Diệp, giao người!!”
Cao Phong tiến lên một bước, lại hét lên một lần nữa.
“Loạch xoạch!”
Hơn chục nghìn người phía sau anh cũng tiến lên một bước theo sau, trong miệng cũng hô to tương tự như vậy.
“Nhà họ Diệp, giao người! Giao người! Giao người!”
Mỗi một lần họ hét lên, tất cả mọi người sẽ bước về phía trước một bước.
Tiếng gầm rú kia vang dội dồn dập kéo đến, sát khí kia đang ập tới, bất kể là ai cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Lúc này, trong suốt cả quá trình Diệp Thiên Long đều giữ im lặng, giống như việc khán giả không liên quan gì đến mình.
Nhà họ Diệp đã bành trướng quá nhiều năm, lẽ ra nên sớm có người mỉa mai châm biếm rồi!
Diệp Thiên Long cần làm rất nhiều việc, cũng không dễ gì thay đổi.
Nên Cao Phong hoàn toàn không cần phải kiêng dè về bất cứ điều gì.
“Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, nhà họ Diệp ông, giao người, hay là vẫn không giao?”
Sự tàn nhẫn trong lòng Cao Phong lại một lần nữa hoàn toàn bùng lên, tất cả tính kiên nhẫn của anh đều tan biến không thấy gì nữa.
“Cậu thật là can đảm!” Ông cụ Diệp nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng.
Nghe những lời nói ấy, Cao Phong nhàn nhạt gật đầu: “Được, rất được,cực kì được…”
“Vậy tôi sẽ cho ông xem rốt cuộc Cao Kình Thiên tôi to gan đến như thế nào…”
Vừa nói dứt lời, Cao Phong hơi dừng một chút, sau đó đột nhiên mở áo khoác ra, trừng tròn xoe hai mắt, chợt quát một tiếng: “Bây giờ, già trẻ lớn bé tất cả người nhà họ Diệp đều coi là một!”
“Bắt chước nhà họ Phạm, trước hết quỳ gối xuống, sau đó nói chuyện với Cao Phong tôi!”
Đã cho nhà họ Diệp mấy người cơ hội cũng không muốn, vậy thì đừng trách Cao Phong tôi độc đoán ngang tàn!
Một tiếng hô lên, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Nhà họ Phạm quỳ, nhà họ Diệp cũng phải quỳ sao?
Cái này đâu chỉ là to gan?
Chuyện này quả thực ra là điên rồ!
Tất cả mọi người, bất kể là ông cụ Diệp hay Diệp Thiên Long, bất kể là ông cụ nhà họ Phạm hay những người ở thủ đô phía sau Cao Phong, đều đồng loạt trợn tròn hai mắt.
Phóng tầm mắt nhìn kinh thành này, cho dù là phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Việt Nam cũng không có ai dám nói ra những lời khiến cho nhà họ Diệp phải quỳ xuống.
Ngay cả nói sau lưng cũng không dám.
Vậy mà hôm nay, trước mặt mọi người nhà họ Diệp, Cao Phong đã khiến một đám người nhà họ Diệp phải quỳ xuống.
Đây tột cùng là điên rồ, anh đã kìm nén được cơn giận trong lòng rất lâu hay là muốn trút bỏ ra toàn bộ?
“Nhà họ Diệp của ông cũng thật là khinh người quá đáng, nhân lúc tôi không có ở đó lại bắt vợ của tôi đi, nước đã đến chân còn không coi ai ra gì, đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
“Thật sự coi Cao Phong tôi là người dễ bắt nạt sao, bây giờ, quỳ xuống cho tôi! Quỳ xuống!”