Ít nhất thì Cao Phong cũng không tàn nhãn giống cái tên Mộ Dung Hạo kia, không đuổi tận giết tuyệt Chương Võ Trạch.
“Cao Vũ, cậu xuống đài trước đi.”
Miêu Chính Vũ quay sang nói với Cao Phong.
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó mới rời bước đi xuống phía hậu đài.
Vừa mới đi được hai bước thì thân thể anh lại đột nhiên chấn động, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn theo động tĩnh của anh.
Cao Phong đứng im tại chỗ vài giây, sau đó lại tiếp tục chậm rãi nâng bước đi xuống dưới đài.
Rất nhiều người đều treo đầy vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt, hoang mang không biết Cao Phong bị làm sao.
Mà Nam Phương Minh Nguyệt lại là một người vô cùng nhạy bén và tỉnh tế, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cao Phong, trong lòng cô ta đã có chút suy đoán.
Ảnh mắt của mấy nghìn người ở hiện trường đều gắt gao chạy theo bóng lưng chậm rãi đi xuống đài của Cao Phong, không rời lấy một giây.
Trong những ánh mắt đó, có sự sùng bái, có sự ghen tị, cũng có cả sự xem thường, và cả sự kính sợ…
Bất kể là một loại ánh mắt nào đi chăng nữa thì lúc này Cao Phong cũng chẳng còn cách nào khác ngoài thừa nhận.
Anh đã đứng được trên độ cao này, thì cũng đồng nghĩa với việc phải chịu đựng được cả sự ca ngợi và phê phán của vô số người.
Cao Phong chậm rãi buông từng bước xuống bậc thang, động tác càng ngày càng chậm, thậm chí có chút lung lay, lảo đảo như sắp ngã.
“Vụt”
Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy, sải chân bước tới gân vòng tay giữ chặt lấy cánh tay của Cao Phong, sau đó hai người cùng nhau bước xuống đài.
Cao Phong do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng thân mình, nhẹ giọng nói với cô ta: “Cảm ơn.”
“Hừ!”
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, chỉ lo đỡ Cao Phong bước đi mà không hê đáp lại.
Nhưng lần này, cuối cùng thì cô ta cũng không nói nên lời được một nửa câu nói móc nào.
Cô ta không thể không thừa nhận rằng sức mạnh và sự tài trí, cứng cỏi của Cao Phong đã khiến cho cô ta hoàn toàn bị chinh phục.
Chỉ dựa vào việc bây giờ Cao Phong đã là một trong ba người đứng đầu trong giới võ giả ở thành phố Biển Đông thì cũng đã đủ để khiến không ít cô gái sinh lòng ngưỡng mộ rồi.
Nam Phương Minh Nguyệt cũng giống như vậy, cũng không hề có chút sức chống cự nào đối với những người đàn ông tài giỏi, mạnh mẽ.
Mà quan trọng hơn chính là, cô ta lại là người tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Cao Phong.
Từ một tên thấp hèn bán mạng vì tiên, từng bước từng bước một bước tới được ngày hôm nay.
Loại tình cảm này cũng không thể nào diễn tả bằng lời được.
Dưới sự giúp đỡ của Nam Phương Minh Nguyệt, Cao Phong cũng chậm rãi ngồi xuống được ghế của mình.
“Anh Vũ, anh không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nam Phương Hòa Trạch nhíu mày bước tới gân, có chút lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là có chút kiệt sức thôi.”
Cao Phong thản nhiên xua tay nói.
Lúc nãy, khi đối chiến, toàn bộ các thớ cơ cũng như dây thần kinh trên cơ thể anh đều căng như dây đàn, nhưng thực ra cũng không có gì nghiêm trọng.
Đợi khi trận đấu chấm dứt, toàn thân trầm tĩnh lại, thì trong khoảnh khắc ấy, cơ bắp trên người anh mới bắt đầu cảm nhận được cảm giác đau buốt, ê ẩm đang lan nhanh.
Còn có một chỗ bị đánh đến tụ máu bầm nữa, nơi đó truyền đến từng cơn đau xé da xé thịt, là một loại đau nhức cương cứng khó chịu vô cùng.
Y học Việt Nam luôn chú trọng vào nguyên tắc mạch thông thì không đau, mạch đau thì không thông.
Khi mạch máu bị tắc lại thì khí huyết không thể khai thông được, tự nhiên sẽ tăng lên cảm giác đau đớn.
Nếu như chỉ bị một chỗ thôi thì vẫn còn có thể chịu được, nhưng hiện giờ toàn thân Cao Phong từ trên xuống dưới ít nhất cũng phải có hơn mười chỗ bị thương.
Cơn đau đồng thời đổ ập lên đại não, tựa như có hàng vạn hàng nghìn con kiến đang bò trong xương tủy, đốt cháy da thịt anh.
“Anh Vũ, đế tôi quay về lấy cho anh một lọ thuốc xoa bóp đặc chế của gia tộc Nam Phương chúng tôi, với cả một lọ hoạt lạc cao nữa.