Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3030

Cao Phong dần dần nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt toát ra sát khí vô cùng lớn.

Chữ trên thế giới này có hàng vạn hàng nghìn chữ, riêng chỉ có chữ “Tình” là tổn thương người nhất.

Người chính là có tình cảm, có cảm xúc và ham muốn, có tình yêu, tình bạn, tình thân, mới có thể vượt lên tất cả mọi thứ, được gọi là “người”

Chiều sâu của tình yêu, vết cắt của tình yêu.

Yêu điên cuồng là lẽ đương nhiên.

Hôm nay Cao Phong vì sao không thể tình yêu trong lòng mà bất chấp tất cả?

Anh có thể vì cô mà giết hết tất cả!

Chỉ ước rằng, cô có thể bình an.

Cùng lúc đó.

Biệt thự nhà họ Diệp ở Thủ Đô.

Trong phòng của Diệp Thiên Long.

Sau khi bị Cao Phong ngắt điện thoại một cách dứt khoát, đã khiến cho Diệp Thiên Long đơ người.

“Điều này…”

Trong lúc này trong tay của Diệp Thiên Long đang cầm một chiếc điện thoại, tay còn lại thì cầm áo rằn ri, với biểu cảm kinh ngạc.

“Trung tướng Long, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trọng Dương Bình cảm thấy được có chút không bình thường liền hỏi.

“Cao Phong…gọi tôi là Diệp Thiên Long…cậu ấy gọi thẳng họ và tên tôi.”

Diệp Thiên Long lẩm bẩm một mình, trong đầu hỗn loạn.

“Cái gì?” Trọng Dương Bình mở tròn con mắt.

Cao Phong đang bị…điên rồi sao?

Nhưng mà, theo sự hiểu biết của ông ta với Cao Phong, chuyện như vậy, Cao Phong tuyệt đối không làm được.

Có thể khiến cho Cao Phong mất đi lý trí như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn rồi!

“Trung tướng Long, ông đừng vội, Cao Phong chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi.”

“Chuyện này có hiểu nhầm.” Trọng Dương Bình ngay lập tức khuyên.

“Tôi biết rồi.”

Diệp Thiên Long gật gật đầu, ông ta chắc chắn không giận.

Tuy ông ta chưa thể hiểu thấu được Cao Phong, nhưng tính cách cẩn thận của Cao Phong, ông ta vẫn hiểu.

Nếu không phải gặp phải chuyện gì tày trời, tuyệt đối không làm như vậy.

Diệp Thiên Long do dự một chút, gọi điện lại lần nữa cho Cao Phong.

“Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách hiện đang không liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau.”

Liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại đều truyền đến âm báo tắt nguồn.

“Thành phố Hà Nội! Trong thành phố Hà Nội đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Thiên Long đột nhiên phản ứng ra, sau đó quay đầu hỏi.

Trọng Dương Bình ngay lập tức quay người đi ra ngoài, chưa đến hai phút đã quay trở lại.

“Trung tướng Long, Thành phố Hà Nội đã mất kết nối rồi…”

“Dường như tất cả mọi người đã bay hơi trong không khí, và không có liên lạc nào cả.”

“Tôi nghĩ Cao Phong có thể sẽ làm chuyện gì không thể cứu vãn!”

Lúc này nhịp tim của Trọng Dương Bình tăng nhanh, và đôi mắt của ông ta đã mở to hết cỡ.

Ngay cả được sắp xếp bí mật cũng bị một tay bóp chết.

Ở thành phố Hà Nội, ai có khả năng này?

Nghiền nát một thành phố bằng một tay.

Hoàn toàn phong tỏa thành phố, phong tỏa tất cả ngõ ngách, ai làm được?

Đáp án, không nói cũng hiểu.

Diệp Thiên Long cùng Trọng Dương Bình nhìn nhau chằm chằm mười mấy giây, sau đó liền quăng chiếc áo khoác, quay người đi ra.

Trọng Dương Bình vội vã nghiêng người, đợi Diệp Thiên Long đi ra, mới lại lần nữa đuổi theo.

Diệp Thiên Long bước chân càng ngày càng nhanh, trực tiếp xông đến sân sau nhà họ Diệp.

“Ông cụ!”

Chương 3031
Diệp Thiên Long điềm tĩnh, trực tiếp đá tung cánh cửa ra.
“Gia chủ Diệp, xin ông hãy tự trọng.”
Người võ sĩ trung niên này không nói nửa lời, chặn ở trước mặt.
“Cút ra cho tôi!”
Trọng Dương Bình phẫn nộ chửi một câu, tay kia cầm một món vũ khí, trực tiếp chém lên đỉnh đầu của người võ sĩ trung niên kia.
“Sĩ quan Bình, tôi đã có dự tính hết rồi, tôi sẽ hạ được ông trước khi ông cài cò súng.”
“Ông cụ Diệp ở trong vườn, không được đụng đến súng đạn, hi vọng ông có thể hiểu.”
Bị đầu súng đen chỉ thẳng vào đầu, võ sĩ trung niên nét mặt vẫn không đổi, điềm tĩnh nói.
“Ta sẽ cho mi cút đi!!”
Trọng Dương Bình cắn răng, thò tay sờ lấy cò súng.
Võ sĩ trung niên ánh mắt sắc lạnh, bất thình lình uốn người, linh hoạt giống như một con rắn.
“Bùm! Soạt!”
Không đợi Trọng Dương Bình kịp phản ứng trở lại, võ sĩ trung niên đã ra tay tốc độ hết sức nhanh.
Nắm đấm nhanh như chớp, một quyền trúng vũ khí trong tay của Trọng Dương Bình, làm cho vũ khí bay xa vài mét.
Trọng Dương Bình lạnh nhạt hừ một tiếng, cũng là để vận hành sức lực, một nắm đấm quét sạch.
Ông ta nói thế nào thì cũng là người được rèn luyện trong bộ đội, cho dù là thể lực hay là tố chất chiến đấu, thì người thường cũng khó có thể so sánh được.
Cho dù là người quân nhân đã rời ngũ, trước mặt Trọng Dương Bình, ông ta cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại mười người.
Nhưng mà, Trọng Dương Bình rất nhanh đã phát hiện ra, lúc đối mặt với người võ sĩ trung niên này, với chút sức lực của ông ta, lại không thể nào phát huy ra được.
Thậm chí, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
Chỉ thấy Trọng Dương Bình vừa tóm lấy tay, còn chưa kịp ra đòn, trong phút chốc đã bị võ sĩ trung niên kia phản kích, trực tiếp đánh lên đôi vai.
“Rặc rặc!”
Âm thanh của tiếng vỡ, cánh tay của Trọng Dương Bình lúc đó rất đau.
Một chiêu, bại trận!
“Hừ!”
Trọng Dương Bình trút một hơi dài, liên tiếp lùi lại mấy bước.
Cánh tay phải lúc này bị kéo xuống dưới, cảm giác giống như bị mũi tiêm đâm vào vậy, khiến ông ta đau nhói khó có thể chịu đựng.
Diệp Thiên Long hơi hơi nhắm mắt, lần đầu tiên được quan sát kĩ càng, một loạt hành động của người võ sĩ trung niên.
Đối với những người đã từng rèn luyện trên chiến trường mà nói, thực ra càng tôn thờ, đó chính là vũ khí nóng trong tay.
Nhưng mà Diệp Thiên Long cũng không phải loại người chỉ biết ngồi xem, ông ta biết rằng trên đời này, thực ra có cao thủ võ thuật thực sự.
Ở Việt Nam có rất nhiều môn phái võ thuật, như phái Việt Nam kungfu, Nam Hồng Sơn, Thiên Môn Đạo,…
Đây đều là những văn hóa võ thuật được cả nước Việt Nam công nhận.
Nhưng Diệp Thiên Long không nghĩ tới, người võ sĩ bên cạnh ông cụ Diệp, thực lực lại mạnh như vậy.
Thời kì đỉnh cao của Trọng Dương Bình, đã từng cô độc một mình, một mình hạ gục hơn hai mươi tráng sĩ thân hình vạm vỡ.
Sức lực và tốc độ phản ứng, tương đương thượng thừa của thượng thừa.
Nhưng khi ở trước mặt võ sĩ trung niên này, lại ngay cả một chiêu cũng không thể chống được, thật khiến người khác kinh ngạc.
“Lần này, tôi chỉ đánh ông bị trật khớp.”
Võ sĩ trung niên từ từ thu tay về, đứng ngạo nghễ trước cửa hậu viên, điềm tĩnh nói.
Chỉ một người như thế đứng chặn ở cửa vườn, những ai cũng không bước nửa chân vào được.
Diệp Thiên Long mắt từ từ ánh lên sự lạnh lẽo, sau đó cũng hướng về phía trước rồi đi ra.
Đến với sự uy hiếp đe dọa của vị võ sĩ này, Diệp Thiên Long càng không quan tâm.
“Gia chủ Diệp, xin ông tự trọng.”
Võ sĩ trung niên vẫn không nhượng bộ, vẫn chặn ở trước cửa.
Chương 3032

Dựa vào thân phận của ông ta, đúng là không dám tùy tiện ra tay với Diệp Thiên Long.

Rõ ràng, ông ta là người hầu.

Nhưng mà, trong lòng ông ta, vốn dĩ vẫn là đại diện của ông cụ Diệp.

Nếu như có uy hiếp đến sự tồn tại của ông cụ Diệp, cho dù là ai, ông ta cũng không do dự mà ra tay tàn sát.

Ông ta có thể cảm nhận được, tố chất chiến đấu của Diệp Thiên Long, quả thực khi đem so sánh với Trọng Dương Bình thì mạnh hơn rất nhiều.

Chẳng qua là, ông ta cũng không sợ.

Nếu dùng vũ khí nóng, quả thực ông ta không thể dùng.

Nhưng mà nếu như nói về sức mạnh, ông ta có thể tự tin vì bản thân chính là một võ sĩ.

“Ông dám ngăn cản tôi sao?”

Diệp Thiên Long có hơi bực tức, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.

Lúc này ông ta cũng vô cùng lo lắng, căn bản không cách nào để có thể giữ được bình tĩnh.

Diệp Thiên Long hoàn toàn không biết được ở thành phố Hà Nội bên kia rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.

Nhưng ông ta cảm thấy, nhất định là có liên quan đến ông cụ nhà họ Diệp.

Bây giờ ông ta không thể liên lạc được với Cao Phong, chỉ có thể làm gì đó với ông cụ nhà họ Diệp bên này.

“Gia chủ Diệp, xin lỗi, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ chỗ này nên đành ngăn cản ông.” Người đàn ông trung tuổi trầm giọng trả lời.

“Ông không sợ cái chết sao?” Diệp Thiên Long càng tức giận hơn nữa.

“Chỉ cần chưa chết, thì nhất định phải bảo vệ chỗ này.”

Dáng vẻ của người võ sĩ trung tuổi rất kiên quyết.

Sự cố chấp và kiên định này làm cho Diệp Thiên Long không biết nên làm sao.

Dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là vệ sĩ của ông cụ nhà họ Diệp.

Nếu như Diệp Thiên Long kiên quyết xông vào giết chết ông ta vậy thì chính là bất nhân bất nghĩa bất hiếu.

“Ông cụ, nếu như cha cứ trốn mãi không chịu ra thì hậu quả cha không thể gánh nổi, nhà họ Diệp chúng ta cũng không thể gánh nổi đâu!”

“Còn cả cái Thủ Đô rộng lớn này nữa, không một ai có thể gánh nổi đâu!”

Diệp Thiên Long ngăn cản người vệ sĩ trung tuổi, quay trở lại bên trong sân la lớn.

Ông ta nói những câu này, nhất định không phải là đang đe dọa.

Mặc dù bây giờ ông ta không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc Cao Phong gọi điện thoại cho ông ta, giọng điệu và trạng thái rất khác thường.

Lỡ như làm ra chuyện gì thì đến lúc đó sẽ là quá muộn để nói bất cứ điều gì.

“Nhân vật lớn như thế nào mà làm cho con sợ đến như vậy?”

Chỉ một lát sau, phía trong liền truyền ra giọng nói của ông cụ nhà họ Diệp.

“Trước tiên cha hãy cho con đi vào rồi chúng ta trực tiếp nói chuyện.” Diệp Thiên Long khẽ cau mày.

“Cho bọn họ vào đi.” Ông cụ nhà họ Diệp từ tốn mở miệng.

Nghe nói như thế, người đàn ông trung tuổi kia mới khẽ gật đầu, lúc này dịch cơ thể sang một bên để Diệp Thiên Long đi vào.

Diệp Thiên Long trực tiếp bước vào, mà Trọng Dương Bình cũng bước vào theo.

“Bịch!”

Người đàn ông trung tuổi nắm lấy cánh tay của Trọng Dương Bình.

“Còn muốn đánh nhau sao?” Trọng Dương Bình kinh ngạc, lập tức muốn chống cự lại.

“Răng rắc!”

Người trung đàn ông tuổi không nói lời nào, bàn tay đột nhiên dùng sức, lập tức chỉ nghe thấy cánh tay của Trọng Dương Bình kêu lên răng rắc.

Sau đó, cảm giác đau đớn do trật khớp dần dần biến mất hẳn.

Chỉ một hành động tùy ý đã làm cho cánh tay bị thương của Trọng Dương Bình được phục hồi như ban đầu.

Trọng Dương Bình trợn tròn mắt, sửng sốt vài giây, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng đi theo Diệp Thiên Long vào trong sân.

Sau khi Diệp Thiên Long bước vào sân, không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi vào trong nhà, đồng thời tiện tay đóng cửa phòng lại.
Chương 3033
Lúc này, ông cụ nhà họ Diệp ngồi vào vị trí của mình, một mình nhấp một ngụm trà.
“Cha, cha đã làm những chuyện gì vậy?”
Diệp Thiên Long đi đi lại lại trong phòng mấy lần, sau đó bất ngờ dừng lại hỏi.
“Những lời này là có ý gì chứ?”
Ông cụ nhà họ Diệp khẽ cau mày, giọng điệu có chút không vui.
Bởi vì lúc này trong lời nói của Diệp Thiên Long giống như là đang chất vấn ông.
“Cha à, cha cũng đừng sĩ diện nữa!”
“Con nói thật với cha, bây giờ đừng giả bộ sĩ diện nữa, vô ích thôi!”
“Cao Phong, cậu ấy nổi giận rồi!” Diệp Thiên Long gãi đầu, sau đó thẳng thừng nói ra những điều này.
Ông cụ nhà họ Diệp cau mày thêm lần nữa, sau đó lắc đầu cười, nói rằng: “Con vội vàng hấp tấp như thế tới đi, chỉ vì muốn nói với cha là Cao Phong nổi giận rồi hay sao?”
“Trước tiên cha không nói đến sự tức giận của cậu ấy có ảnh hưởng gì đến cha hay không, cha muốn hỏi con một câu, cậu ấy nổi giận thì có thể làm gì?”
“Từ khi nào mà con cũng đi quan tâm đến cảm xúc của người khác như vậy.”
“Từ khi nào mà nhà họ Diệp lớn mạnh như thế chỉ vì sự tức giận của người khác lập tức trở nên hoảng sợ như vậy?”
Ông cụ nhà họ Diệp nói ra mấy câu làm cho Diệp Thiên Long ngay lập tức trở nên im lặng.
Giống như trong mắt của ông cụ nhà họ Diệp căn bản Cao Phong chả là cái gì cả.
“Cha à, coi như là con cầu xin cha, trước tiên cha hãy bỏ sự tự tin của mình sang một bên, chuyện này sẽ thành công hay sao?”
“Từ trước đến nay cha không hề biết cậu ấy, cậu ấy…cậu ấy là một người như thế nào đâu.”
“Con đã dẫn đầu binh sĩ mười năm nay, gặp qua vô số người, vô số binh sĩ dũng cảm, nhiệt huyết sục sôi chiến đấu, đều là một tay con cầm quân ra trận.”
“Nhưng con xin đặt tay lên ngực thề rằng từ trước tới nay con chưa từng thấy cậu ấy điên cuồng như thế.”
“Cha biết không, những người như vậy sau khi nổi giận thì có thể làm ra những chuyện gì không?”
Nghe được Diệp Thiên Long nói như vậy, cuối cùng ông cụ nhà họ Diệp cũng chậm rãi đặt tách trà xuống, trong lòng suy nghĩ điều gì đó.
“Cha biết không, nhất định cha không thể nào biết được.”
“Bởi vì, con cũng không biết, bình thường con người khi bị đả kích thì có thể làm những chuyện mà người khách không thể tưởng tượng nổi.”
Không đợi ông cụ nhà họ Diệp nói chuyện, lập tức Diệp Thiên Long đã mở miệng lần nữa.
Ông cụ nhà họ Diệp đặt tách trà sang một bên, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc thì ý con muốn nói là gì?”
“Cha có làm ra chuyện gì đối với Cao Phong hay không?”
“Cha à, con chỉ muốn nghe lời nói thật.” Diệp Thiên Long chắp hai tay hỏi.
“Không có.” Ông cụ nhà họ Diệp từ tốn trả lời.
“Thật sự là không có sao? Thật sự nếu cha có làm gì, con khuyên cha hãy lập tức dừng tay lại, sau đó chủ động liên hệ với cậu ấy.”
“Bằng không hậu quả, cha không thể nào gánh nổi.” Ánh mắt Diệp Thiên Long vô cùng chăm chú, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.
“Nực cười!”
Ông cụ nhà họ Diệp không thể ngồi im được nữa, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, ngay lập tức liền đứng dậy.
“Chỉ là một thằng nhóc Cao Phong mà đã làm cho con sợ đến như vậy sao?”
“Con nói cho cha biết, cậu ta có gì mà đáng sợ chứ?”
“Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta có thể làm gì ở Việt Nam này chứ?” Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh một cái, cau mày hỏi.
“Cậu ấy có thể sẽ dẫn người đến Thủ Đô!” Diệp Thiên Long khẽ cắn răng nói.
“Con để cậu ta tới sao!” Ông cụ nhà họ Diệp lại đập mạnh xuống bàn một cái nữa.
“Thật sự coi chúng ta là người dễ bắt nạt hay sao? Việt Nam này là nơi không cho phép bất kỳ ai có thể giở thói ngang ngược!”
“Bên ngoài cậu ta có binh sĩ riêng không phải là giả, nhưng nếu Việt Nam không cho cậu ta tiến vào, cậu ta có thể đi vào một mình hay sao?”
“Cha thấy con, thực sự ăn nhiều đến nỗi đầu óc bị ngu muội rồi!”
Ông cụ nhà họ Diệp cũng đang tức giận, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Chương 3034

Diệp Thiên Long đối với Cao Phong càng xem trọng bao nhiêu thì trong lòng ông cụ nhà họ Diệp càng thấy không thoải mái bấy nhiêu.

Nhìn thấy dáng vẻ cứng rắn của ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long cũng khẽ nhíu mày.

“Cha không tin con à?” Diệp Thiên Long dập tắt suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi.

“Tại sao cha phải tin con chứ?” Ông cụ nhà họ Diệp vặn hỏi lại một câu.

“Cha không tin là cậu ấy sẽ đến được đây sao?” Diệp Thiên Long hỏi lại một lần nữa.

“Cậu ta sẽ không dám tới đây!” Giọng điệu ông cụ nhà họ Diệp khẳng định nói.

“Cha không tin là cậu ấy có thể làm loạn cả Thủ Đô này hay sao?” Diệp Thiên Long hỏi ra câu cuối cùng.

Ông cụ nhà họ Diệp lập tức cười to, sau đó nói: “Cha cho cậu ta một trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám!”

“Cậu ta không có được sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, cha nói cho con biết, cậu ta có thể làm ra cái gì sao?”

Câu nói cuối cùng này, ông cụ nhà họ Diệp nói với vẻ khinh bỉ.

Đây không phải là kiêu căng ngạo mạn, mà là một loại tự tin.

Lúc trước Cao Phong nhận được không ít sự giúp đỡ từ nhà họ Diệp để hoàn thành việc tập hợp lực lượng ở Thủ Đô, sau đó tiến về phía nam thành phố Đà Nẵng chiếm lấy hải phận của nhà họ Cao.

Tất cả những thứ này, đều là nhờ Diệp Thiên Long gắn bó sát sao giúp đỡ.

Vì lẽ đó mà theo lời nói của ông cụ nhà họ Diệp thì Cao Phong rời khỏi nhà họ Diệp thì cũng không có gì quá đáng.

“Tại sao không nói chuyện tiếp?”

“Con nói cho cha nghe thử xem, nếu như không có con giúp đỡ cho cậu ta, cậu ta cũng chỉ là một Cao Phong, danh tiếng của cậu ta có ai biết đến không?”

Ông cụ nhà họ Diệp cầm tách trà lên, hơi híp mắt lại hỏi.

Diệp Thiên Long nghe vậy thì im lặng một hồi lâu, sau đó đối mặt với ông cụ nhà họ Diệp mấy giây, rồi mới từ từ nói: “Được! Vậy con sẽ mặc kệ vậy.”

“Cha tự xem thấy tốt rồi làm, không có nhà họ Diệp trợ giúp, cuối cùng xem xem cậu ta được coi là cái gì chứ.”

“Con hy vọng vậy, nếu đến lúc kia thì cha đừng có hối hận!”

Diệp Thiên Long nói xong câu này thì quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.

Không hài lòng nên không nói thêm nửa câu nào dư thừa.

Lúc này Diệp Thiên Long cũng không muốn nói thêm câu nào nữa.

Số trời đã định.

Có một số việc đã định là không thể nào ngăn cản được.

“Đã không thể ngăn cản, vậy cứ để tới khi bão tố tới, cứ tới mãnh liệt hơn chút đi.”

Diệp Thiên Long gác tay lên, vừa tự lẩm bẩm nói.

Bên trong phòng của ông cụ Diệp.

Chờ sau khi Diệp Thiên Long đi rồi, ông cụ Diệp im lặng một hồi lâu.

Một bên vừa thưởng thức trà một bên soi xét lời nói của Diệp Thiên Long.

Mặc dù vừa rồi ông ta biểu hiện mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng biết sẽ không thể khinh thường được.

Gừng càng già càng cay, ông cụ Diệp cũng không phải đồ ngu.

Ông ta chướng mắt Cao Phong, chỉ vì đối với nhà họ Diệp ông ta có được tự tin vô cùng lớn.

“Vũ Siêu.”

Ông cụ Diệp kêu lên một tiếng, đó là một vỏ giả trung niên, lúc này cất bước đi tới.

Cái tên Vũ Siêu này nghe qua không có gì lạ. Nhưng đối với vòng tròn nào đó thì cái tên này lại cực kỳ vang danh.

Hai chữ Vũ Siêu, đặt trước vòng tròn đó thì không khác gì một trận động đất kinh thiên động địa.

Người sáng lập ra một môn phái võ thuật vang danh của Việt Nam chính là người họ Vũ.

Mà cái tên Vũ Siêu này chính là đời sau của người sáng lập ra, là chân truyền võ thuật của nhà họ Vũ.

Một thân võ công vô cùng khủng bố.

“Ông chủ!” Vũ Siêu trầm giọng gật đầu.

“Tới cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?” Ông cụ Diệp cau mày hỏi.

Vũ Siêu hơi dừng một chút, sau đó nói: “Cụ thể mọi chuyện như thế nào, tôi cũng không rõ lắm.”

“Nhưng theo tôi biết, mấy ngày này tên Tào Lập Tin của nhà họ Phạm đúng là có chuyện gì đó lén lén lút lút.”
Chương 3035

Ông cụ Diệp nghe vậy nhịn không được cau mày.

Tào Lập Tin là trợ lý cho Phạm An Quốc, ông cụ Diệp đã cảnh cáo ông ta, có một số việc không hề muốn lún sâu vào.

Hiện tại xem ra cái tên này cũng không thành thật chút nào?

“Nhà họ Phạm đấy đi đối phó với Cao Phong rồi sao?”

Ông cụ Diệp vừa nói xong câu này thì lại lắc đầu ngay, nói tiếp: “Không đâu! Nhà họ Phạm sẽ không ngu như vậy.”

“Bây giờ Cao Phong có sự giúp đỡ của Thiên Long, đạt được vị trí cao nhất ở thành phố Đà Nẵng, trong tay còn giữ được tới mấy thành phố.”

“Những thế lực này nếu tụ chung lại một chỗ thì cho dù có là nhà họ Phạm ở Thủ Đô cũng không dám nhảy nhót tùy tiện trước mặt Cao Phong.”

“Cho nên, nếu không có làm cái gì thì đừng đến trêu chọc Cao Phong nổi giận.”

Ông cụ Diệp nhẹ nhàng vuốt râu vừa nhỏ giọng phân tích.

“Ông chủ, ngài cảm thấy có phải là nhà họ Đặng không?” Vũ Siêu dừng một chút rồi hỏi.

“Nhà họ Đặng…” Ông cụ Diệp híp mắt lại, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay nhà họ Đặng có động tác gì không?”

“Không có! Vẫn duy trì tác phong như trước đó, dường như là chưa từng lộ ra mặt ra.” Vũ Siêu lắc đầu.

Ông cụ Diệp nghe vậy cũng than nhẹ một tiếng.

Ba gia tộc lớn ở Thủ Đô, nhà họ Diệp là mạnh nhất, thứ hai là nhà họ Đặng và nhà họ Phạm đứng thứ ba.

Nhưng gia tộc mạnh thứ hai ở nhà họ Đặng lại vẫn luôn khiêm tốn từ hơn hai mươi năm trước, dường như họ muốn lui khỏi những tranh giành của thế gian.

Không lộ liễu, không kẻ hở dường như ở Thủ Đô không hề có thế lực nào như nhà họ Đặng.

Thủ Đô có rất nhiều người, thậm chí nghe nói tới cả bốn gia tộc lớn bên trong có cả Gia Cát, nhưng họ dường như không hề biết tới nhà họ Đặng.

Cái này cũng bởi vì nhà họ Đặng khiêm tốn quá mức.

“Mặc dù nhà họ Diệp của chúng ta mạnh nhất nhưng chuyện này, đúng là nhà họ Diệp có lỗi với nhà họ Đặng.”

“Ông cụ Đặng vẫn luôn oán hận tôi nhiều năm nay, tôi đều biết.” Ông cụ Diệp nghĩ tới chuyện cũ thì nhịn không được cau mày.

Vũ Siêu cũng không nói tiếp câu này, có một số việc ông ta chỉ cần nghe, sau đó quên mất là tốt nhất.

Cho nên sau khi ông cụ Diệp nói xong thì trong phòng lập tức rơi vào im lặng.

“Ông chủ, nếu không có chuyện gì khác tôi xin ra ngoài hỏi thăm một chút nhé?” Sau một hồi, Vũ Siêu chủ động mở miệng hỏi.

Ông cụ Diệp từ từ giơ tay lên khoát khoát nói: “Được rồi, không cần thiết nữa.”

“Chỉ là một chuyện nhỏ thì cũng không cần để ý như vậy.”

Cho tới bây giờ, ông cụ Diệp vẫn không tin, Cao Phong có thể dẫn người tới quậy phá Thủ Đô.

Cái này tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường sẽ làm.

“Chỉ là Cao Phong, từ đầu tới cuối, tôi không hề xem trọng cậu ta.”

“Chỉ với sức của cậu ta cũng không có tư cách làm con… của nhà họ Diệp tôi, haha…”

Trên mặt của ông cụ Diệp chứa sự ngạo mạn ngông cuồng, nhắc tới Cao Phong thì giọng điệu của ông ta cũng vô cùng tùy ý.

Dường như ở trước mặt ông ta, chút thành tựu này của Cao Phong không được tính là cao.

Cho dù là Cao Phong trèo lên được thành nhà họ Lâm ở Hà Nội hay lấy được thành phố Đà Nẵng thì ở trong mắt ông cụ Diệp, anh mãi mãi chỉ là một kẻ quê mùa.

Nhà họ Diệp của ông ta mãi mãi là tồn tại mà Cao Phong phải ngước nhìn.

“Ông chủ, ý tứ của ngài hình như là muốn nói Cao Phong sẽ dẫn người tới.”

“Cho nên chúng ta có muốn…” Vũ Siêu nhẹ giọng đề nghị.

“Ông cảm thấy, Thiên Long hội sẽ ra tay giúp đỡ chứ?” Ông cụ Diệp nhắm mắt lại hỏi.

“Có lẽ sẽ giúp.” Vũ Siêu trầm giọng trả lời.

Diệp Thiên Long tốt với Cao Phong ra sao thì họ đều thấy rất rõ.

“Nếu lần này Thiên Long còn giúp cậu ta, vậy cái tên Cao Phong này coi như chắc chắn thành một trò cười rồi.”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, cả khuôn mặt đều là vẻ khinh thường.

Diệp Thiên Long đã nói cho ông cụ Diệp, cho dù không có nhà họ Diệp giúp đỡ thì Cao Phong cũng có thể tự mình thực hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK