“Lâm phu nhân, trải qua cuộc nói chuyện với cậu chủ Phong vào tối hôm qua, cuối cùng tôi mới hiểu được một việc.”
“Năm đó ông cụ Cao đối xử tốt với cậu chủ Phong, có lẽ không chỉ là bởi vì ông ấy đã nhặt được cậu chủ Phong.”
“Nguyên nhân lớn hơn nữa là tính cách của cậu chủ Phong thật sự là quá giống ông ấy, đều là khiến cho người khác khó có thể suy xét được như vậy.”
“Thậm chí tôi còn cảm thấy, ông cụ Cao đã gửi gắm tất cả hy vọng lên trên người cậu chủ Phong rồi.”
“Rồi lại hy vọng cậu chủ Phong, đi lên như một cơn gió lốc, hoàn thành những chuyện mà ngay cả ông cụ Cao cũng không thể hoàn thành được.”
Lâm Vạn Quân nói những lời này lại làm cho Lâm Thục Lan cảm thấy như lọt vào trong sương mù.
Dù sao, bà cũng biết rất ít về chuyện năm đó của ông cụ Cao.
Có lẽ nếu muốn chân chính cởi bỏ lớp sương mù, chỉ có đợi sau khi bà cụ Cao hoàn toàn hồi phục, cộng thêm cả bí mật trong lòng Lâm Vạn Quân nữa.
Hai người này kết hợp lại với nhau, mới có thể nói rõ ràng được chân tướng chân chính.
Chỉ có điều, Lâm Thục Lan cũng không sốt ruột, thậm chí bà còn không muốn đi tìm cái gì gọi là chân tướng nữa.
Bà và Cao Phong đã có duyên làm mẹ con.
Là mẹ của Cao Phong, bà chỉ muốn làm cho con trai của mình sống an ổn khỏe mạnh, cả đời bình an.
Điều này đối một người mẹ mà nói, cũng đã đủ rồi.
“Tôi không hy vọng thằng bé sẽ hoàn thành một chuyện vĩ đại gì, thằng bé là con trai của tôi, tôi chỉ muốn thằng bé có thể sống bình an cả đời thôi.”
“Lão Lâm Quân! Ông có biết lần này Kình Thiên đi gặp mặt ông Trần là phải đi làm gì hay không?” Lâm Thục Lan ngẩng đầu hỏi.
“Tôi không biết, nhưng tôi biết, cậu chủ Phong nhất định sẽ bình an trở về!”
Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu, vẻ kiên định trong mắt ông càng nồng đậm hơn.
…
Cả đường đi không nói chuyện.
Đám người Cao Phong không ngừng lên đường, cuối cùng thì cũng tới được thành phố Hà Nội vào lúc ban chiều.
Bên phía thành phố Hà Nội này, tất nhiên là có vô số người nghênh đón.
Cao Phong lại sắp xếp cho mọi người một chút thì trực tiếp trao trả bọn họ.
Hiện giờ, bên phía thành phố Hà Nội này, cùng với thành phố Đà Nẵng ở bên kia, Cao Phong đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Tiếp theo đây, anh sẽ phải chạy tới thủ đô, gặp mặt ông Trần.
Nếu đã quyết định sẽ đi hoàn thành chuyện kia thì Cao Phong cũng không muốn tiếp tục trì hoãn nữa.
Ông Trần có thể thả anh về đã là cho anh mười phần mặt mũi rồi.
Cao Phong cũng có thể nghĩ đến, chắc chắn ông Trần sẽ tạo ra áp lực rất lớn.
Với tính cách của Cao Phong, tất nhiên là anh sẽ không để cho ông Trần có cớ ép người được.
Lúc trước anh đã nói, mặc kệ có đi hay không thì đều sẽ tự mình đi gặp mặt ông Trần, cho anh một cái công đạo.
Bây giờ, cũng đến lúc rồi.
Cao Phong đưa Kim Tuyết Mai đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Phạm vi ba kilomet xung quanh khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, đã có đội thi công đang đo đường.
Mệnh lệnh mà Cao Phong đưa ra, tất nhiên là không có ai dám can đảm chậm trễ, hết thảy đều đang tiến hành trong khẩn cấp.
Chờ cho Cao Phong trở về từ biên giới thì chắc chắn cấp bậc phòng ngự ở bên này đã có thể tăng lên tới hơn mười lần.
“Anh Phong, lần này chúng ta thật đúng là phải giới địa kiến thành, tạo ra một phòng ngự tuyến phòng thủ kiên cố rồi.”
Long Tuấn Hạo sờ sờ cái đầu trọc của mình rồi cười ha ha mà nói.
Liễu Tông Trạch cũng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt anh ta mang theo nụ cười yếu ớt.
Cao Phong xoay lưng lại nhìn cảnh tượng xung quanh, trong lòng anh có một sự vui mừng dâng lên.
“Đều nói chuyện với những người dân vốn sống ở đây xong hết rồi chứ?”
“Thái độ đừng có ngang ngạnh quá, tuy rằng nói chúng ta cũng khó gặp phải đối thủ ở thành phố Hà Nội này.”