Một lát sau, tướng quân Jack khẽ lắc đầu, bởi hình như ông ta cảm thấy có chút chướng mắt khi nhìn Cao Phong.
Dù sao đi nữa, Cao Phong thật sự là còn rất trẻ tuổi. Trên miệng không có râu, làm việc chưa được bao lâu.
Ở độ tuổi của tướng quân Jack, ông ta nhìn thấy Cao Phong tuổi còn nhỏ như vậy, quả thực giống như là đang nhìn một đứa trẻ.
Dù sao tuổi tác của Cao Phong cùng với đứa con của ông ta quả thật là gần bằng nhau. Ông ta thật sự không nghĩ tới, một người còn trẻ như vậy, thế nhưng lại chính là đối thủ của mình. Điều này khiến cho ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Dù sao địa vị của ông ta ở Hoa Kỳ cũng là quân hàm ba sao, có thể nói là địa vị cực kỳ cao.
Những năm gần đây, ông ta đã lập vô số chiến công và huân chương.
Sau khi trải qua vô số sóng to gió lớn, có rất nhiều chuyện khi vào trong mắt ông ta đều giống như là trẻ con chơi đùa ở mọi gia đình bình thường.
Ông ta thấy Cao Phong tuổi còn trẻ như vậy, cho nên đương nhiên là trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
Sao Hoa Kỳ có thể coi trọng một người như Cao Phong chứ, đặc biệt gọi ông ta trở về chỉ để chĩa mũi nhọn vào một người trẻ tuổi, thật sự là làm cho ông ta không tài nào giải thích được.
“Tôi cùng với Hoa Kỳ không có thù cũng không oán, không biết Hoa Kỳ đây là có ý tứ gì?”
Cao Phong sau khi trầm mặc vài giây, vẫn là người chủ động hỏi một câu. Giọng điệu cũng không dám quá mạnh mẽ hay hung dữ.
Lúc này nói thẳng ra là không tốt lắm, theo tình hình hiện tại, mạng sống của đám người Cao Phong không do bọn họ quyết định, mà là nằm ở trong tay của tướng quân Jack.
“Mọi người không có thù hận hay sao? Cậu thật sự là không biết? Hay là đang giả vờ như không biết?”
Tướng quân Jack thản nhiên nhìn Cao Phong, giọng điệu nghiền ngẫm hỏi.
Cao Phong im lặng một lát, nói: “Vừa rồi chúng tôi công kích những người này là bởi vì có nguyên nhân đặc biệt. Hơn nữa, bọn họ vốn là đoàn quân lính đánh thuê Tây Vực, cho nên đương nhiên là không được xem là có quan hệ với Hoa Kỳ được.”
Sau khi nghe thấy Cao Phong giải thích, tướng quân Jack khẽ gật đầu.
“Xem ra cậu thật sự không biết. Nhưng có điều cậu cũng không cần biết làm gì. Bởi vì những điều này tôi chỉ cần báo cáo lại với liên hợp hội là được. Cậu không có đủ tư cách để biết.”
Giọng nói của tướng quân Jack cất lên nghe hết sức bình tĩnh, không có chút uy hiếp nào, cũng không phải là cưỡng ép.
Giống như những gì ông ta nói chính là sự thật, cho nên như vậy là điều hiển nhiên.
Cao Phong khẽ nhíu mày, phương thức giao tiếp mà tướng quân Jack nói thật đúng là làm cho anh có chút cảm giác khó chịu.
“Một khi đã là như thế thì Hoa Kỳ muốn làm thế nào tôi đều có thể tiếp nhận.”
Cao Phong dừng lại hai giây, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời.
Tướng quân Jack nghe nói vậy, liền liếc mắt một cái nhìn đến Cao Phong.
“Cậu cho rằng, phía sau cậu có nhiều người hơn so với tôi, là cậu có thể ra oai trước mặt tôi hay sao? Chênh lệch nhau chỉ khoảng một trăm nghìn người, song chỉ cần tiêu tốn hai quả đạn pháo là có thể giải quyết được đám người đó ngay lập tức.”
Tướng quân Jack đưa tay lên vén vạt áo của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Vậy rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”
Cao Phong nhíu mày, mất kiên nhẫn nhìn tướng quân Jack hỏi.
“Nếu như các cậu chủ động đầu hàng thì tôi có thể không giết một người nào ở đây cả. Nhưng đổi lại sau đó cậu phải đi theo tôi.”
Tướng quân Jack chậm rãi mở miệng, thoạt nhìn không giống như là đang bàn bạc điều kiện mà trái lại là đưa ra mệnh lệnh cho kẻ yếu thế.
“Mẹ nó ông đánh rắm luôn đi! Ông ở đây con mẹ nó khoác lác làm cái gì?”
Long Tuấn Hạo lúc này lập tức tiến lên, đưa tay chỉ thẳng vào mũi của tướng quân Jack.
Cao Phong cùng tướng quân Jack trong lúc đàm phán trên cơ bản đều là dùng tiếng Anh để giao tiếp.
Mà hiện tại Long Tuấn Hạo lại dùng tiếng địa phương đúng chuẩn của Việt Nam chửi mắng ông ta một lúc lâu, điều này khiến cho tướng quân Jack có hơi chút mung lung.
“Anh Phong, anh đừng nghe ông ta đánh rắm, thúi lắm. Muốn đánh thì đánh, nói lời vô dụng với ông ta làm gì cho mệt. Ông ta muốn tất cả mọi người ở đây phải đầu hàng, đã vậy còn muốn mang anh đi, chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, nói với Cao Phong.
“Đúng! Nghĩ cũng không cần nghĩ! Tôi cũng không đồng ý, không bao giờ có khả năng cho bọn họ mang Cao Phong đi.”