Nhóm Cao Phong đi tới thì không vội vã nói chuyện mà lẳng lặng chờ đợi.
Điều khiến mấy người Cao Phong không ngờ tới chính là phía đối diện cũng không có ý định mở miệng nói.
Trát La hơi cau mày lại, tự nhủ: “Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi sao? Bọn họ không muốn đầu quân hả?”
Nếu như những người này muốn tới đầu quân thì thấy Cao Phong đến, chắc chắn bọn họ sẽ thể hiện thái độ của mình ngay lập tức.
Nhưng bây giờ Cao Phong đã đến rồi, bọn họ chẳng những không có ý đầu quân mà còn mặt không cảm xúc đứng im ở đấy.
Dường như Cao Phong và mấy trăm nghìn người phía sau anh chẳng khiến bọn họ đặt vào mắt.
Biểu hiện của đám lính đánh thuê rải rác này thực sự khiến mấy người Trát La khó hiểu chết đi được.
Không muốn đầu quân thì bọn họ tới đây làm gì?
Chẳng lẽ muốn đụng thử một cái với khối tập đoàn Phong Hạo sao?
Những chuyện thế này, cho dù dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết là hành vi ngu ngốc cỡ nào!
“Này, mấy người tới đây làm gì?”
Một lát sau, Long Tuấn Hạo không nhịn được, chỉ về phía đối diện hỏi.
Nhưng mà hơn mười nghìn người đối diện chỉ hững hờ liếc Long Tuấn Hạo một cái rồi thôi.
“Mẹ nó, coi tôi thành người vô hình luôn hả?”
Long Tuấn Hạo sờ đầu, ngây ngốc hét lên.
Với địa vị của anh ta, không cần biết giỏi giang cỡ nào, ít nhất ở Tây Vực cũng là sự tồn tại dưới một người trên vạn người.
Ngay cả Trát La và những người khác của đội Huyết Đao cũng phải kính trọng Long Tuấn Hạo.
Dù sao bá chủ Tây Vực vẫn là Cao Phong.
Nhưng Long Tuấn Hạo là anh em từng vào sinh ra tử với Cao Phong, đương nhiên địa vị cũng theo đó mà nước lên thuyền lên.
Nhưng lúc này, chỉ là lính đánh thuê rải rác ở thị trấn nhỏ mà lại dám làm lơ lời của anh ta?
“Con mẹ nó tôi hỏi mấy người đó, đều điếc hết à?”
Long Tuấn Hạo càng nghĩ càng tức, hét lớn với đám người bên kia.
“Được rồi, đừng ba hoa nữa, bản thân có thân phận gì mà không tự biết sao?”
Bỗng nhiên, một người trung niên đi ra từ phía đối diện, cười nhạt một cái nhìn Long Tuấn Hạo.
Trong nháy mắt ấy, Cao Phong và tất cả mọi người đều nhíu mày lại.
“Tôi thân phận gì…”
Long Tuấn Hạo bị đối phương nói cho một câu thì ngây ngốc.
“Tôi có thân phận gì hả? Con mẹ nó tôi là cha ông đó!”
Sau khi Long Tuấn Hạo phản ứng lại thì rống một tiếng đáp trả.
“Ha ha, vẫn còn ngông cuồng, đợi lát nữa xem ai gọi ai là cha!”
Người trung niên kia cười khẩy, cứ như ông ta nắm giữ sức mạnh rất lớn vậy.
“Tôi đệt! Con mẹ nó ông ngu người à?”
“Ông gọi tôi là cha chưa chắc tôi đã thưa đâu, tôi không có người con trai như ông.”
“Tôi cho ông biết…”
Long Tuấn Hạo muốn chửi nhau với mấy người này tiếp nhưng bị Cao Phong kéo lại.
“Mẹ nó!”
Long Tuấn Hạo chửi một tiếng, cắn răng ngậm miệng lại.
Cao Phong hơi híp mắt, anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Những nhóm lính đánh thuê này có không tới hai mươi ngàn người, thế nên nhóm khối tập đoàn Phong Hạo gấp họ khoảng hai mươi lần.
Dưới tính hình thế này sức chiến đấu của những tên lính này đến từ đâu cơ chứ?
Kế hoạch này có liên gì tới nước Hoa Kỳ hay không?
“Nếu các người vẫn giữ nguyên thái độ này thì cũng không cần nói thêm gì nữa.”
“Bây giờ hãy mau cho tôi biết lý do vì sao các người lại đến đây.”
“Các đồng bằng lớn ở Tây Vực này chính là khu vực riêng của khối tập đoàn Phong Hạo, vì thế không cho phép bất kì người nào tùy tiện đặt chân tới đây.”
“Vì thế nếu như các người không đưa ra được một lý do khiến tôi hài lòng vậy thì tất cả các người hãy ở lại đây đi nhé!”