“Còn muốn làm trưởng bối cho chúng ta…”
Nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng cảm khái.
Ba năm trước đây, một hôn lễ giản dị không người hỏi thăm, toàn bộ người ở thành phố Hà Nội đều cười nhạo bọn họ.
Họ đều nói Cao Phong là hai người kết hợp với nhau, nhất định sẽ là một câu chuyện cười, tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt.
Quả nhiên, sau khi hai người kết hôn, trong khoảng 3 năm đều không hạnh phúc.
Mà sau ba năm này lại là một buổi hôn lễ làm chấn động toàn bộ Việt Nam, nhận được sự chúc phúc của vô số người.
Một buổi hôn lễ, chỉ nói đến phần tiền mừng thu được, đã lên đến mấy chục nghìn tỷ.
Sự đối lập rõ nét này, mặc kệ là ai cũng sẽ cảm khái không thôi.
Hiện tại và quá khứ, người và vật đều không còn.
“Anh đã từng thề, một ngày nào đó, nhất định phải để toàn bộ người Việt Nam cùng nhau chúc phúc cho chúng ta.”
“Hôm nay, rốt cục cũng hoàn thành chuyện này.”
Cao Phong chậm rãi vuốt ve nhẫn cưới trên tay, than nhẹ một tiếng nói.
Kim Tuyết Mai xoay người lại, nhẹ nhàng ôm eo rúc vào lòng Cao Phong.
“Cao Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã vì em mà làm nhiều chuyện như vậy.”
“Cảm ơn anh đã vì chúng ta mà đánh đổi nhiều như vậy.”
Kim Tuyết Mai nói rất nghiêm túc, từng lời nói đều phát ra từ tận đáy lòng.
“Đừng nói như vậy, lúc trước em cũng đã đánh đổi rất nhiều rồi.”
“Khi đó, anh quả thực là một kẻ vô tích sự, thậm chí còn tự xem thường chính mình.”
“Nếu không phải ông nội đã trải sẵn đường đi cho anh, anh nghĩ hiện tại mình vẫn còn đang làm món cà tím kho ở nhà.”
Cao Phong cười tự giễu, nhẹ nhàng ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.
“Em sẽ không tin đâu, đã là vàng thì sẽ luôn phát sáng.”
“Cho dù tạm thời có bị bụi phủ mờ, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, lớp bụi ấy cũng bị lau sạch, lại một lần nữa phát ra ánh sáng chói mắt.”
“Anh là chồng em, em tin tưởng anh nhất định sẽ làm được.” Kim Tuyết Mai từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Cao Phong cảm thấy như được an ủi, càng ôm chặt Kim Tuyết Mai hơn.
“Thực ra Cao Phong, em có chút không rõ, anh tại sao lại đối với em tốt như vậy chứ?”
“Kỳ thực…So với các cô gái tốt hơn em, vẫn còn rất nhiều, nhưng anh đối với em vẫn tốt như vậy.”
Kim Tuyết Mai trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Kỳ thực trong nội tâm của cô, rất sợ mất đi Cao Phong.
Thật sự là bởi vì, Cao Phong quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến cho cô, không có một chút cảm giác an toàn.
“Em lẽ nào chưa có nghe qua câu nói này sao?”
Cao Phong nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Kim Tuyết Mai, nở nụ cười hỏi một tiếng.
“Câu nói gì?” Kim Tuyết Mai có chút kỳ quái nhìn Cao Phong.
“Có một số người, họ tuy không thể nói ra được cô ấy tốt như thế nào, nhưng chẳng có ai có thể thay thế.”
“Trong lòng anh, em chính là người không ai có thể thay thế được.”
“Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cao Phong vừa cười, vừa một bên vuốt ve sợi tóc Kim Tuyết Mai.
“Ừ, ai cũng không ngăn cản được chúng ta hạnh phúc.”
“Rất nhanh, chúng ta sẽ từ nhà hai người, biến thành một nhà bốn người!”
“Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc.”
Kim Tuyết Mai vừa nói, một bên vuốt bụng của mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cao Phong cũng chậm rãi xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Kim Tuyết Mai.
Trong lòng đều giống nhau, không có gì sánh được sự mong chờ.
Không có chuyện gì, so với chờ đợi một sinh mạng nhỏ bé sinh ra, khiến cho người vui vẻ.
Mà giờ khắc này, việc bọn họ cần phải làm, chính là yên lặng chờ đợi, hai sinh mạng nhỏ bé này sinh ra.