Cao Phong từ từ quét mắt nhìn đám đông, sau đó đi về phía Tuyết Mai: “Hà Nội phổ mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn trời, cường giả quay về”Long Tuấn Hạo đột nhiên leo lên xe vung tay hét lớn: “Hà Nội phố mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn trời, cường giả quay vêt”
Trong nháy mắt hàng nghìn người đều hét lên, âm thanh vang đến trời Những bông tuyết trên ngọn cây hai bên đường đó cũng vì sóng âm mà rơi xuống Cả bầu trời đầy tuyết, những tiếng hét không đếm được, Cao Phong từ từ đi đến trước mặt Tuyết Mai, trong ánh nhìn của Kim Tuyết Mai hiện lên vô số sự phức tạp, nhiều chuyện cũng lướt qua trong đầu, toàn bộ đều là quá khứ của cô và Cao Phong.
Năm đó, lúc cô gả cho Cao Phong chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ đứng ở đỉnh của toàn Hà Nội Thị như này, mọi người ai cũng muốn đỉnh cao của sự ngưỡng vọng.
Nhưng mà càng nghĩ lại, người đàn ông Cao Phong này của cô sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa như thế: tiên nhiều vô số, quan hệ lại càng rộng.
Chỉ cần nói một tiếng hàng nghìn người vì anh mà đến, đây không phải là lực lượng khủng bố hay sao? “Anh đã từng nói với em rồi, anh muốn làm anh hùng cái thế của em…”
“Anh không có khả năng đạp chân lên bảy sắc cầu vòng cũng như khoác trên mình áo giáp vàng, nhưng ngày hôm nay anh sẽ lấy giang sơn của Nam Giang thị và Thị trấn biến đông cho em- Kim Tuyết Mai sự ấm áp cả đời, em có bằng lòng hay không?”
Cao Phong chậm rãi bước lên một bước, lau đi những giọt lệ đang rơi trên khóe mắt của Kim Tuyết Mai.
“Em bằng lòng, em nguyện ý!”
Kim Tuyết Mai gật đầu mạnh, một lần nữa không kìm được nước mắt.
Đứng đầu thiên hạ, cho em ấm áp một đời.
Câu này ai cũng có thể nói, nhưng thật sự làm được có mấy người.
Hôm nay, Cao Phong làm được rồi.
Mạn Trạm đứng bên cạnh Tuyết Mai cũng khóc vì xúc động Trong ánh mắt có xúc động, có sự chúc phúc, còn có một chút âm u.
“Vũ Kiên, qua đây.”
Kim Tuyết Mai lau nước mắt, tiếp theo gọi Vũ Kiên đến nói.
Kim Vũ Kiên ngây người, có một chút chùn bước, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
“Chị, nhiều người ở đây có chuyện gì thì về nhà nói.”
Kim Vũ Kiên đỏ mặt nói.
Kim Tuyết Mai gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Anh Phong, tôi nghe nói lễ đám cưới của anh và chị dâu năm đó chưa được hoàn mĩ lắm.”
Mắt của Long Tuấn Hạo nhìn qua bỗng nhiên hét lên một câu.
Cao Phong và Kim Tuyết Mai mất nhìn nhau sau đó lắc đầu cười khổ.
Không chỉ không hoàn mỹ, thật sự là cảt giảm đến tột cùng.
Bất luận là bạn của Kim Tuyết Mai hay là người thân nhà họ Kim, không một ai đến.
Cả buổi hôn lễ đó chỉ có 4 người của nhà Kim Tuyết Mai, cộng với Cao Phong và ông Kim, tổng cộng 6 người, thật là ít ỏi.
Nếu không sao có thể bị mọi người của Hà Nội thị cười suốt 3 năm? “Không sao, hôm nay chúng tôi tự ý làm chủ, tổ chức lại hôn lệ cho anh Phong!”
Dưới sự chứng kiến của toàn Hà Nội Thị tổ chức đám cưới thịnh thế!”
Long Tuấn Hạo cười lớn, nói to.
Còn không đợi Cao Phong và Kim Tuyết Mai trả lời, cả nơi đấy đã la hét lên như muốn bùng nổ, còn cả tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
“Cậu Phong, những món đồ mới đều có sẵn ở đây, có thể dùng rồi!”
Lâm Vạn Quân cũng bước lên phía trước cười nói.
“Có thể không?”
Cao Phong nhẹ nhàng quay đầu, hỏi ý kiến của Kim Tuyết Mai.
“Đều nghe theo anh”
Kim Tuyết Mai cười ngọt ngào, đưa tay ra sờ bụng dưới, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.
Lâm vạn quân tiến lên một bước, nói bằng giọng cung kính: “Cậu Cao, chúng ta trực tiếp đến khách sạn đi.”
“Đúng lúc bố mẹ của Cô Tuyết Mai cùng tất cả người nhà họ Kim cũng đang ở khách sạn đợi chúng ta.”
“Tôi nghĩ, bọn họ nhìn thấy cô nhất định sẽ rất vui mừng.”
Nghe những lời đó của Lâm vạn quân, Cao Phong gật đầu cười.