Trong nháy mắt mặt bàn đắt tiền làm bằng cẩm thạch phát ra một tiếng vang dội.
Ấm nước đun trà trên mặt bàn bị chấn động bay lên trên sau đó rơi xuống mặt đất.
Mà sau khi Lý Cương làm xong những việc này thì làm như vừa nãy không xảy ra chuyện gì đi mấy bước về phía sau, ông ta không nói câu nào nữa im lặng đứng ở sau lưng Nam Phương Minh Nghị.
“Làm sao, ông ta định vỗ bàn dọa tôi?”
Ánh mắt của Cao Phong híp lại, sau đó anh cô tình nói một câu như vậy.
“Ha ha, cậu Phong cứ xem tiếp đi.”
Nam Phương Minh Nghị chậm rãi vén lớp vải trên mặt bàn lên, ông ta mở mảnh vải ra đúng vị trí Lý Cương vừa nãy đập.
Cao Phong nhìn một cái, thì con ngươi của anh lập tức nhíu chặt.
Chỗ vừa bị Lý Cương đập kia, bây giờ phía trên mặt bàn tràn đầy vết nứt, nhìn nó giống y hệt mạng nhện.
“Am”
Sau đó, một góc bàn ngọc kia vỡ vụn, rơi xuống tại thành một lỗ thủng to trên mặt bàn.
Cao Phong khó hiểu sờ mặt bàn, độ dày của cái bàn này tâm tám mươi cm trở lên.
Không cần phải nói thì cũng biết mặt bàn cẩm thạch dày hơn tám mươi cm cứng rần như thế nào rồi.
“Cậu Phong đã nhìn thấy rõ chưa? Trên thế giới này, có rất nhiều thứ mà người bình thường không thể biết được, thậm chí là bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.”
“Truyên thừa của Việt Nam cũng hơn năm nghìn năm, võ thuật, khí công, kungfu luyện bên ngoài, nam Võ Đang và bắc Thiếu Lâm, những chuyện này không phải là chuyện hiếm gặp.”
Nam Phương Minh Nghị quan sát vẻ mặt của Cao Phong, sau đó ông ta cười nói.
Chỉ cần Cao Phong không phải là tên ngốc thì anh sẽ bị chấn động đúng không? Một cú đánh vừa rồi nếu đánh trên người Cao Phong thì anh có thể chịu được không? Cao Phong chậm rãi thụ hồi ánh mắt, sau đó anh bình tĩnh nói: “Hóa ra chỉ có vậy.”
“Cậu!”
trong nháy mắt nụ cười trên mặt Nam Phương Minh Nghị cứng đờ.
Ông ta thật sự bị dáng vẻ ngạo mạn của Cao Phong làm cho tức giận.
Vốn dĩ ông ta chỉ nghĩ Cao Phong là thanh niên tuổi trẻ không hiểu biết nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại nhất định là do cậu ta không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng.
“Cao Phong, anh đừng giống như con vịt sắp chết mà còn nói nhiều, nếu anh không phục thì anh cũng bóp nát một ly thủy tinh thử xem?”
Bây giờ Nam Phương Minh Nguyệt không nhịn nổi nữa, cô ta hừ lạnh nói.
Cô ta biết Cao Phong có một chút võ công, nhưng nó chỉ có thế đối phó những người mạnh bình thường.
Nhưng một chút võ công đó có thế so sánh với người luyện võ chân chính như Lý Cương sao? Mà một mình Lý Cương có thể đánh được ba mươi người có chút võ công kia cùng một lúc, còn có thể đảm bảo an toàn của bản thân.
“Sức mạnh, cũng không cần phải khoe nhự vậy.”
“Từ nhỏ ông nội tôi đã nói cho tôi biết, thuật cận chiến là dùng để đánh nhau chân chính, chứ không phải mang ra để đe dọa người khác.”
“Loại võ công khoa chân múa tay này, chẳng qua chỉ là một động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi.”
Cao Phong không lo lắng lắc đầu nói, sau đó anh cầm chén trà lên uống một hớp.
“Cậu nói, tôi đang làm động tác võ thuật đẹp mát?”
Cuối cùng Lý Cương cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, ông ta hỏi bằng giọng điệu thâm trâm.
“Đúng vậy, chính là động tác võ thuật đẹp mát! Có sức mạnh nhưng không thi triển được nó ra, kể cả có lực lượng mạnh mẽ thì cũng có thể không đánh được đánh cận chiến giỏi”
“Đánh cận chiến giỏi nhưng có thể không thẳng được đối thủ của mình.”
Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
“Chẳng qua ông chỉ đồn tất cả sức mạnh của ông vào một chỗ sau đó rồn nó một vào vật nào đó mà thôi”
“Nếu trong một trận chiến thật sự thì đối thủ sẽ không phải như vậy, đối thủ sẽ không giống như bàn cẩm thạch đứng yên để ông đánh.”
Cao Phong nói xong câu này thì đám người Nam Phương Minh Nghị rơi vào trầm tư.
“Tôi muốn đánh với cậu một trận.”
Lý Cương bình tĩnh nhìn Cao Phong.
Tôn nghiêm của võ giả, không thể nào để người ngoài khiêu khích như thế được.
“Được!”