“Cao Phong! Tôi nói cho anh biết, anh chắc chắn sẽ hối hận!”
Tin nhắn này đến từ một số lạ, cũng chỉ có một câu như vậy.
Cao Phong chỉ cần nghĩ một chút là có thể nghĩ tới, cái này nhất định là Phạm Thanh Nhiên gửi tới.
Ngoại trừ cô ta và Cao Anh Hạo thì có rất ít người dám nói chuyện như vậy với Cao Phong.
Mà đối với xưng hô của Cao Anh Hạo với anh thì luôn gọi theo thói quen lúc nhỏ, cho nên anh ta luôn gọi anh là Cao Kình Thiên.
Cho nên, tin nhắn này chắc chắn là do Phạm Thanh Nhiên gửi tới.
Cao Phong không để ý tới, trực tiếp bỏ điện thoại vào trong túi áo.
Giong như Lâm Vạn Quân nói, nếu là bom thì sớm muộn gì nó cũng nổ tung, không bằng sớm dẫn cho nó nổ, điều này cũng sẽ sớm bỏ qua tai họa ngầm.
Đồng thời mọi chuyện đều sẽ có cái nặng cái nhẹ.
Ở trong tối mọi chuyện với Cao Mỹ Lệ còn chưa xử lý xong thì Cao Phong cũng không có tâm trạng tốt để đi quan tâm xem Phạm Thanh Nhiên muốn làm cái gì.
Cao Phong lái xe tới trước cửa bất động sản Phong Mai, tùy tiện tìm một chỗ đậu xe xong thì dừng lại.
Anh cũng không xuống khỏi xe mà cứ như vậy chờ đợi trong yên lặng.
…
Cùng lúc đó ở trong văn phòng của Liễu Tông Trạch, anh ta vừa mới tới thì điện thoại của Cao Mỹ Lệ cũng gọi tới.
Cô ta nói mẹ của mình muốn mời Liễu Tông Trạch tới nhà làm khách.
Liễu Tông Trạch nhìn phần việc trong tay một chút, vẫn cắn răng gọi điện cho trợ lý, còn mình thì xoay người đi ra cửa.
Anh ta chưa từng nghĩ là sẽ đụng phải ông Vạn Quân ở đối diện.
“Ông Vạn Quân! Tôi…” Trên mặt Liễu Tông Trạch có hơi xấu hổ.
Dưới tình huống quan trọng sắp phải nam tiến vào thành phố Đà Nẵng, mà cả ngày anh ta còn vì chuyện tình cảm nam nữ mà bỏ mặc toàn cục, đúng thật là không đúng lắm.
Cho nên, dù ít hay nhiều thì cũng có chút xấu hổ.
“Không quan tâm mọi chuyện, sau khi giao phó xong thì cậu có thể đi rồi.” Lâm Vạn Quân nhàn nhạt nói xong thì quay người rời đi.
“Ông Vạn Quân! Tôi đã dặn dò xong rồi.” Ban đầu Liễu Tông Trạch còn tưởng Lâm Vạn Quân sẽ kêu anh ta dừng lại, không nghĩ tới lại được khai sáng như vậy, ngược lại càng khiến cho anh ta không biết phải làm sao.
Liễu Tông Trạch đứng tại chỗ im lặng mấy giây, nhìn tin nhắn hỏi thăm ân cần của Cao Mỹ Lệ, cuối cùng vẫn quay người đi khỏi tòa cao ốc bất động Phong Mai.
“Ting ting!”
Mở khóa chiếc Hummer của mình xong, Liễu Tông Trạch chờ không kịp mà muốn lên xe ngay.
“Đi đâu vậy?” Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới.
“Đi tới nhà của Mỹ Lệ.” Liễu Tông Trạch cũng không xoay người lại mà trả lời trong vô thức.
Nhưng sau khi anh ta nói xong thì bất ngờ quay đầu lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Cao Phong sau lưng.
“Anh… Anh Phong…” Liễu Tông Trạch gãi đầu, trong lòng càng không biết phải làm sao.
Còn có chút hổ thẹn nói không ra lời.
Dù sao hôm qua anh ta nói với Cao Phong như vậy, sau đó nghĩ lại đúng là mình vô cùng khốn nạn.
Mà Cao Phong lại giống như không có chuyện xảy ra, trực tiếp đi tới bên này.
“Anh Phong! Hôm qua… Hôm qua…”
Liễu Tông Trạch còn chưa nói xong thì đã bị Cao Phong trực tiếp phất tay ngắt lời.
Ngay lúc này, dù là người khác nói gì với Liễu Tông Trạch đi nữa thì đều vô dụng.
Chỉ có nhìn thấy chân tướng sự thật mới khiến anh ta hoàn toàn hết hy vọng.
Mà Cao Phong không biết mình có thể tự tay vạch trần bí mật của Cao Mỹ Lệ hay không, nhưng anh muốn thử.
Tạm thời có thể xem như vì trước đây Cao Phong ngã xuống thần đàn, Liễu Tông Trạch đã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vì Cao Phong mà tập hợp lực lượng trung nghĩa tiến công!
“Cậu muốn đến nhà Cao Mỹ Lệ à?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.
Liễu Tông Trạch gật đầu, vốn muốn định lừa gạt che giấu, nhưng vừa rồi đã vô thức nói ra, cho nên bây giờ không tiện giấu nữa.