Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3560


Kim Tuyết Mai nói một câu, chủ động đi ra ngoài cửa trước.


Mọi người liền không nhiều lời, lập tức đuổi kịp bước chân Kim Tuyết Mai.


Cùng lúc đó.


Dưới chân núi Bồng Thiên.


Mười mấy người trung niên có nam có nữ, đang nhao nhao nói chuyện.


“Làm gì đây? Dựa vào cái gì không cho chúng tôi đi vào?”


“Tôi là chị cả của Kiều Thu Vân! Có biết không hả?”


“Mau để chúng tôi đi vào!”


Mười mấy người nam nữ trung niên, còn có vài người trẻ tuổi, đối với vị chiến sĩ áo đen trước mặt, không ngừng làm ầm ĩ.


Hai mươi người chiến sĩ áo đen võ trang hạng nặng sắc mặt nghiêm túc, không nói một lời.


Những người này có gần đến hai mươi người, xác định đúng là những người đó của nhà họ Kiều.


Có anh chị em của Kiều Thu Vân, còn có con cháu ba đời nhà họ Kiều.


“Còn cầm súng à, tôi nghĩ các anh cầm được vài ngày nữa, súng cũng sẽ bị thu hồi? Ha ha…”


“Cao Phong cũng đã rớt đài rồi, các anh còn khoe khoang cái gì ở đây?”


Mấy người trẻ tuổi nhà họ Kiều, trên mặt tràn đầy khinh thường.


“Các người lại tới đây làm gì?”


Đúng lúc này, Kiều Thu Vân từ trên núi đi xuống tới, đi theo bên cạnh là đám người Kim Tuyết Mai.


“A, hiện tại muốn gặp mặt cô một lần, cũng thật đúng là không dễ dàng!”


Chị cả của Kiều Thu Vân là một phụ nữ trung niên, cười lạnh nói một câu.


Người phụ nữ trung niên phía sau cũng cười nhạo một tiếng, trên mặt tràn đầy trào phúng.


Xem bộ dáng bọn họ hiện tại, cùng với ngày đó lúc quỳ xuống cầu xin Kiều Thu Vân, quả thật như hai người khác nhau.


Ánh mắt Kiều Thu Vân chậm rãi đảo qua trên từng người, nét mặt tràn đầy lạnh lẽo.


Thật may mắn, ngày đó bà không có mềm lòng, giúp bọn họ cầu xin trước mặt Cao Phong.


Vốn dĩ có một số người, thật đúng là vừa lành sẹo đã quên đau.


“Các người có chuyện gì?”


“Cao Phong nói để cho các người rời khỏi thành phố Hà Nội tại sao các người còn chưa đi?”


Kiều Thu Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên một cái, lạnh giọng nói.


“Tại sao chúng tôi phải đi?”


“Tôi nói này, đừng lấy Cao Phong ra đè áp chúng tôi?”


“Cao Phong hiện tại có cái cái kết quả gì, ai lại không biết? Haha!”


“Còn không phải là một con chó nhà có tang à, bị sung quân ra biên giới, các người còn ở đó khoe khoang cái gì?”


“Các người còn trông cậy cậu ta đến chống lưng cho các người à? Các người kêu cậu ta trở về đi xem nào!”


“Chỉ cần cậu ta dám bước vào lãnh thổ Việt Nam, chỉ cần cậu ta dám xuất hiện ở chỗ này, tôi lập tức liền điện thoại báo cáo.”


“Để tôi xem cậu ta có chết hay không!”


Một đám người nhà họ Kiều liên tiếp mở miệng không ngừng, giọng điệu toàn là trào phúng.


Mà Kim Tuyết Mai rốt cuộc cũng đã hiểu, những người này là tới làm gì.


Bọn họ nhất định là nghe được tiếng gió, đã biết được tin tức Cao Phong bị sung quân ra biên giới.


Cho nên, đây là đến châm chọc?


Bọn họ cảm thấy, Cao Phong không có ở đây, không ai có thể làm gì được bọn họ?


“Cho dù Cao Phong không có ở đây, những cấp dưới đó của anh ấy, muốn đối phó với mấy người, cũng không phải việc gì khó.”


“Cho nên mấy người làm như vậy, có phải hay không có chút ngu xuẩn?”


Kiều Thu Vân trong mắt tràn đầy tức giận, hừ lạnh một tiếng.


“Woa woa woa, cấp dưới?”


“Cô nói những người đó, vì Cao Phong mà ở lại?”


“Hahaha, ai không biết bọn họ chính là đang làm bộ làm dáng, hiện tại không phải là đang muốn bắt đầu làm đấy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK