“Giáo quan Cao ở Nam Cương gặp phục kích, bị bọn cường đạo Nam Cương liên thủ tấn công.”
“Sau đó…”
“Hừ!”
Không đợi người thanh niên này nói xong, Long Tuấn Hạo đỏ mắt tiến lên cắn răng nói: “Ông đây không muốn nghe qua trình, nói cho tôi kết quả!”
“Được, được,…” Tên thanh niên gật gật đầu, nói: “Giáo quan Cao,… Giáo quan Cao không có việc gì! Đã chạy thoát ra ngoài, Ông Trần đã phải người đi nghĩ biện pháp liên lạc với Giáo quan Cao.”
“Ông Trần cho chúng tôi đến đây nhắn lời với mọi người không cần kích động, đợi Giáo quan Cao liên lạc với mọi người.”
Long Tuấn Hạo lạnh lùng cười một cái, đột nhiên quát: “Tôi con mẹ nó kích động! Thì Ông Trần tính thử vài cái xem!”
“Đi gọi người cho ông đây! Phong Hạo, Vũ Nặc hai khối tập đoàn toàn bộ xuất động, hướng về bọn cường đạo Nam Cương!”
“Rõ!” Nhậm Viễn Kim lúc này cắn răng đáp lời, liền lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh.
“Tông Trạch, cậu trở về gọi người, dốc toàn bộ lực lượng khối tập đoàn Phong Hạo, bảo hộ anh Phong của chúng ta trở về!”
Long Tuấn Hạo hai mắt đỏ ngầu, thân thể không ngừng run rẩy.
Tình cảm của ba người Long Tuấn Hạo chính là số phận giao tình, là tình bạn thân chí cốt sống chết có nhau.
Hơn nữa Long Tuấn Hạo và Cao Phong quen biết nhau lâu hơn, cảm tình của họ so với Liễu Tông Trạch càng sâu đậm hơn.
Bây giờ Cao Phong không rõ sống chết, trong đầu Long Tuấn Hạo ong ong rung lên, hận không thể tàn sát hết tất cả những người có liên quan đến chuyện này.
“Binh đâu! Hôm nay ông đây sẽ san bằng Nam Cương! San bằng Nam Cương!!”
Long Tuấn Hạo nắm chặt hai tay, rống to đầy tức giận.
Liễu Tông Trạch cũng khẽ run người, nhưng vẫn cất bước tiến lên, nhìn về phía hai người thanh niên.
“Hạo Hiên, cậu đừng kích động, hãy nghe thử xem bọn họ nói như thế nào.” Liễu Tông Trạch giữ chặt Long Tuấn Hạo nhẹ nhàng an ủi.
Long Tuấn Hạo đẩy tay Liễu Tông Trạch ra, chửi mắng: “Ông đây tại sao lại phải nghe lời bọn họ nói? Hôm nay tôi nói cho các người biết, Ông Trần tính là cái gì, an nguy đường biên giới thì tính là cái gì!!”
“Nghìn người vạn người, cũng không sánh bằng một sợi tóc của anh ấy!”
Long Tuấn Hạo hai mắt đỏ ngầu, khiến cho mọi người kinh hồn táng đảm.
Nhưng, không có bất cứ ai dám nghi ngờ lời nói của anh ta.
Bởi vì Cao Phong nghe theo lệnh của Việt Nam, cho nên bọn họ mới nghe theo lệnh của Việt Nam.
Đám người Long Tuấn Hạo, bao gồm cả khối tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo, sợi dây duy nhất ràng buộc họ với Việt Nam chính là Cao Phong.
Chính là Cao Phong đã gắn hai người bọn họ lại với nhau.
Mà bây giờ Cao Phong không có ở đây, bọn họ làm sao có thể nghe theo lời mệnh lệnh của Ông Trần được?
“Anh Hạo, anh Trạch, Ông Trần nói rằng một khi các anh xuất động, rất có thể sẽ khiến cho sự việc trở nên khó giải quyết hơn.”
“Bởi vì khu vực Nam Cương không đơn giản như vậy, nếu các anh xuất thủ, có thể sẽ khiến Giáo quan Cao lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.”
Lời nói của người thanh niên này khiến Long Tuấn Hạo trợn to hai mắt, sau đó ép buộc chính mình lấy lại bình tĩnh.
Vì Cao Phong, anh ta sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện điên rồ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ không làm tổn hại đến Cao Phong.
“Ông Trần muốn làm gì?”
Liễu Tông Trạch cau mày hỏi.
“Ông ấy bảo các anh trước tiên cứ chờ đợi tin tức của Giáo quan Cao.”
“Nếu đến tối còn không có tin tức truyền đến, thì các anh động thủ cũng không muộn, ông ấy sẽ không ngăn cản các anh.”
Tên thanh niên bước lên trước một bước, giọng điệu nghiêm túc nói.