Trong khi chờ họ thực hiện nhiệm vụ, rất nhiều người thuê đều đứng ở phía trước, nhìn Cao Phong đầy mong đợi.
Bọn họ biết Cao Phong nhất định phải có chuyện muốn nói với bọn họ, nhất định sẽ giải thích thỏa đáng cho bọn họ.
Cao Phong đang dựa vào lan can yên lặng chờ đợi.
Hành động bên này của anh không thể để nhà họ Phạm phát hiện.
Khi đó dành cho nhà họ Phạm một “điều bất ngờ” chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
“Ông Khổng, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của ông. Một số người có năng lực khiến người ta không thể không phục.”
“Bất kể là nói hay làm, trên bất kỳ phương diện nào cũng đều làm cho người ta tâm phục khẩu phục, không tìm ta chút lỗi nào.” Thương Hồng Thành đứng trên mặt đất, nhìn Cao Phong trên lầu hai thở dài.
“Vì vậy các người đã rất sáng suốt! Điều quan trọng là phải theo đúng người.” Khổng Duệ Chí cười nhạt.
“Đúng vậy, đi theo đúng người rất quan trọng.” Lê Minh Đức và Lâm Đông cũng tiếp tục gật đầu.
“Tất nhiên, các người cũng phải làm những điều đúng đắn.” Khổng Duệ Chí nhắc nhở mọi người.
Ba người Thương Hồng Thành lại gật đầu lần nữa, đồng ý với nhận xét của Khổng Duệ Chí.
Xét về thân phận, họ là người đứng đầu trong bốn gia tộc nhỏ ở thủ đô, cao hơn gấp nhiều lần so với Khổng Duệ Chí, một người ngoài.
Nhưng họ biết rằng Khổng Duệ Chí có quan hệ thân thiết hơn với Cao Phong, nên họ mơ hồ đều để Khổng Duệ Chí dẫn dắt.
Trong lòng Khổng Duệ Chí vô cùng xúc động.
Ông ta được bổ nhiệm làm người đại diện của thủ đô và đến thủ đô để phát triển khối tập đoàn Đế Phong.
Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có không tới 31 triệu đô la Mỹ, chung quanh cũng chỉ có mấy người.
Nhiệm vụ khó khăn nhưng tài nguyên thì ít.
Nhưng ông ta vẫn đến đây, mấy tháng liền bí mật mở ra năm công ty, giao thiệp với vô số thế lực.
Tuy nhiên, dù cố gắng đến đâu, ông ta cũng khó lòng chen chân vào giới thượng lưu thực sự của thủ đô.
Lúc Cao Phong còn chưa tới thì đừng nói là ngồi nói chuyện với gia chủ của bốn gia tộc nhỏ, ông ta đi chào hỏi Lâm Đông, nhưng Lâm Đông cũng không nhất định đáp lại ông ta.
Nhưng kể từ khi Cao Phong đến, mọi thứ đã thay đổi.
Địa vị của Khổng Duệ Chí tiếp tục thăng tiến, và cuối cùng đã đến bây giờ, thì ngay cả những người đứng đầu bốn gia tộc nhỏ ở thủ đô cũng phải đứng sau ông ta.
Đây là năng lực của Cao Phong.
Trong lòng Khổng Duệ Chí ngập tràn cảm xúc.
“Anh Vũ, mọi chuyện đã xong!”
Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng nhanh chóng làm xong sau đó trực tiếp hét lên với Cao Phong.
Cao Phong khẽ gật đầu, thu lại suy nghĩ, nhìn ngàn người phía dưới.
Một lần nữa, thu hút sự chú ý.
Nhưng lần này khác lần trước.
“Tôi đã nói, tôi sẽ cho các người lời giải thích.”
“Vậy tôi sẽ không mấy lời vô ích nữa, từ nay về sau cửa hàng của mọi người đều đóng cửa đi, về nhà nghỉ ngơi hai ngày.”
“Tôi cho phép các người.” Cao Phong nhìn về phía khán giả nói vào micro.
Và giọng nói của anh qua những chiếc loa lớn nhỏ truyền đến tai mọi người.
Tuy nhiên, sau khi nghe lời của Cao Phong, hàng vạn người không vui mừng phấn khích mà rơi vào tình trạng hoang mang.
Tất cả đã đóng cửa?
Điều này có tàn nhẫn hơn so với những nhân viên phòng ban?
Những người đó chỉ tra phát hiện thì mới yêu cầu họ tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh.
Còn bây giờ Cao Phong lại để cho mọi người đóng cửa mà không có lý do nào, đây là đang nói đùa sao?
Chúng tôi cần một kỳ nghỉ sao?
Chúng tôi mở cửa làm ăn để kiếm tiền, nếu nghỉ thì lấy tiền ở đâu ra?
Nếu không biết Cao Phong là người gì thì e rằng sẽ có người mắng ngay tại chỗ.
“Trong thời gian nghỉ ngơi, tôi hy vọng rằng tiền lương của nhân viên trong các cửa hàng sẽ vẫn được tính bình thường.” Cao Phong nói tiếp.
Nghe vậy, các nhân viên quả thực rất vui nhưng sắc mặt của người thuê có chút khó coi.