Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736


Đến tận bây giờ, Kim Tuyết Mai vẫn có cảm giác không thực rằng mọi thứ cô trải qua ngày hôm nay dường như chỉ là mơ.


Nếu không phải linh vị của ông cụ Kim lúc này đang ở trong biệt thự, nếu cô còn có thể cảm nhận được hơi mát của gió lạnh trên sân thượng, cô thật sự cho rằng đó là một giấc mơ.


Cao Phong dừng lại, nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay còn chưa đủ, ngày mai anh sẽ dẫn em đi để em hoàn toàn hiểu rõ.”


Lúc này Cao Phong không quyết định giấu giếm, anh muốn ngửa bài với bà cụ Kim.


Cổ Minh Tuân có đứng giữa can ngăn hay không cũng không thành vấn đề, miễn là bà cụ Kim hoàn toàn chấp thuận anh, vào ngày sinh nhật của Kim Tuyết Mai, bà sẽ gửi tặng Kim Tuyết Mai những lời chúc mừng sinh nhật mà cô mong muốn nhất.


Sự chấp thuận của bà cụ Kim, sự chúc phúc của Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Mai là cháu gái, con gái của họ, đây là điều cô mong muốn nhất.


“Vâng!” Kim Tuyết Mai nặng nề gật đầu, vô số cảm xúc phức tạp thoáng qua trong đôi mắt đẹp của cô.


“Gió lạnh thổi lên rồi, chúng ta vào nhà thôi!”


Cao Phong nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm Kim Tuyết Mai vào lòng, hai người cùng nhau đi xuống sân thượng.


Thành phố Hà Nội.


Lúc tám giờ tối, Kim Nhạc Sơn về nhà.


Bốn người Kim Nhạc Sơn, Kim Phúc Khang, Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung tụ họp.


Từ bữa lễ mừng thọ kết thúc đến nay, bọn họ đều tụ tập ở đây, hiếm khi lên tiếng, hơn nữa thường xuyên im lặng.


Không có lý do nào khác, cách thức Cao Phong hôm nay thực sự khiến toàn bộ nhà họ Kim kinh ngạc.


Dù là Kim Hồng Vũ hay Kim Ngọc Dung, cả hai đều bị Cao Phong làm cho choáng váng.


Trước từng tầng quan hệ của Cao Phong, bọn họ phải chịu áp lực cực lớn, khiến bọn họ khó thở.


Tuy nhiên, không phải vì thế mà họ bỏ cuộc. Một số người, miễn là một ngày họ còn sống, họ sẽ không bao giờ an phận.


Không khí trong phòng rất buồn tẻ.


Kim Phúc Khang, Kim Nhạc Sơn và Kim Hồng Vũ lần lượt hút thuốc lá.


Thậm chí Kim Ngọc Dung còn cầm trên tay một điều thuốc lá dài của một quý cô.


Gạt tàn thuốc trên bàn nhanh chóng đầy tàn thuốc.


“Chúng ta phải đi tìm bà cụ Kim.” Một lúc lâu sau, Kim Nhạc Sơn thở ra một hơi khói.


Cả ba người họ đều sửng sốt khi nghe những lời đó và ngước nhìn Kim Nhạc Sơn, vẻ mặt đầy khó hiểu.


“Bây giờ đi tìm bà cụ Kim thì có tác dụng gì? Chắc chắn hiện tại bà ấy rất xem trọng Cao Phong!”


“Anh cả, hiện tại chúng ta đã mất điện rồi. Với Cao Phong, gia đình anh hai sẽ được bà cụ coi trọng.” Kim Phúc Khang lập tức đáp.


“Bởi vì chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm bà cụ Kim. Đôi mắt của Kim Nhạc Sơn hơi nheo lại.


Cả ba người vẫn còn hơi khó hiểu, nhất thời không hiểu ra được ý của Kim Nhạc Sơn.


Bây giờ bà cụ Kim phải khá phụ thuộc vào Cao Phong, rốt cuộc thì Cao Phong đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông cụ Kim, còn có thể lực đáng sợ như vậy.


Nếu nhà họ Kim muốn bay lên đỉnh cao, nhất định phải trông cậy vào Cao Phong.


Lúc này đám người Kim Lạc Sơn đi gặp bà cụ Kim chẳng phải là muốn tự tát vào mặt mình sao? “Mấy người phải hiểu rõ một chuyện, tôi và nhà Ngọc Hải như nước với lửa, từ lâu đã lật mặt rồi.”


“Đạo lý nước lửa không thể kết hợp, chẳng lẽ mọi người không hiểu?”


“Nếu chúng ta có khả năng hoàn toàn phụ trách nhà họ Kim, thì việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là đuổi gia đình Ngọc Hải ra ngoài.” Kim Nhạc Sơn nói, một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt.


Ba người Kim Phúc Khang liếc nhau, đều im lặng gật đầu, đó cũng là suy nghĩ của họ.


“Đúng! Nếu con thắng, con sẽ là người đầu tiên đuổi con điểm Kim Tuyết Mai đó ra ngoài!” Kim Ngọc Dung nghiến răng.


“Cho nên, lúc này gia đình bọn họ đang uy phong, chúng ta làm sao bây giờ?” Kim Nhạc Sơn nheo mắt lại, trong tay chậm rãi bốc lên khói thuốc.


Kim Phúc Khang đã giật mình khi nghe điều này, và nói: “Anh cả, ý anh là, mấy người Tuyết Mai sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Kim?”


Nghe thấy điều này, Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng rất sốc.


“Hừ, Tuyết Mai luôn có tấm lòng tốt bụng, nhưng cho dù con nhóc đó có bỏ qua cho chúng ta, Kiều Thu Vân sẽ không bao giờ để bỏ qua.


“Người phụ nữ đó, hừ, bà ta đúng là kẻ hỡm hĩnh, một khi kẻ ác ý đắc ý, bà ta nhất định đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Kim. Kim Nhạc Sơn chế nhạo.


Kim Phúc Khang hoảng sợ, Kim Hồng Vũ cũng bồn chồn, Kim Ngọc Dung lại cắn răng chịu đựng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK