Sau một lát, tổng cộng có một trăm cỗ súng máy hạng nặng được xếp ra, được đặt cách nhau khoảng ba mét, đem đến một luồng hỏa lực cực mạnh.
Một trăm khẩu súng hạng nặng với hàng trăm cơ số đạn, nếu như cùng một lúc nổ súng vậy thì chỉ trong nháy mắt có thể giết chết hơn nghìn người, đây là thứ khủng bố kinh khủng đến mức nào?
Ngay sau đó, Lục Võ Lâm cho người mang đến rất nhiều súng trường M4A1, thân súng đen bóng cũng là loại mới nhất.
Vào lúc này, rất nhiều người của Cao Phong ở bên này đều hoảng sợ rồi.
Ngay đến cả Cao Phong cũng tỏ ra nghiêm túc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Nếu như lần này không thành công, hàng nghìn người sẽ trở thành mục tiêu sống nhất định sẽ bị Cao Anh Hạo tiêu diệt hoàn toàn.
Mà Cao Phong lúc này bị Vũ Hoàng Lê chĩa súng vào đầu, vì vậy Long Tuấn Hạo bọn họ gần như không dám làm liều, lại càng không dám phản kích.
“Tông Trạch, có chắc chắn không?” Long Tuấn Hạo nhỏ giọng hỏi một câu.
Ánh mắt của Liễu Tông Trạch nghiêm túc, cẩn thận quan sát vũ khí trong tay đám người Lục Võ Lâm, gật đầu nói: “Hẳn là như vậy.”
“Con mẹ nhà cậu, hẳn là cái rắm, chuẩn bị phản kích đi.” Con người Long Tuấn Hạo khẽ chuyển động, chậm rãi lẩn vào trong đám người.
“Cao Anh Hạo, mày đã không còn giấy chứng chỉ tư cách dùng súng nữa rồi, nay mày lại tùy ý sử dụng vũ khí thế này, nghĩ kỹ hậu quả đi!”
“Cho dù hôm nay tao có chết đi, Việt Nam này cũng không thuộc về mày, mày cũng không có chỗ dung thân đâu!” Con người Cao Phong thít chặt, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cao Anh Hạo cười khẩy một cái, nói: Vậy còn có thể như nào được nữa? Tao giết chết mày là được rồi! Cùng lắm thi di cư ra nước ngoài! Việt Nam này có thể gây khó dễ được cho tao sao?”
“Mau đem hỏa lực hạng nặng lên, hôm nay tao muốn tất cả chúng mày đều phải chết!”
Lời nói của Cao Anh Hạo vừa phát ra, vô số binh sĩ nhà học Cao đều giơ khẩu súng trong tay lên.
Phía trước là một trăm khẩu súng máy hạng nặng, phía sau là vô số binh sĩ nhà họ Cao trên tay đều cầm những khẩu súng trường M4A1 mới nhất, tất cả họng súng đều hướng về đám người Cao Phong.
“Vũ Hoàng Lê, ông nghĩ cho kỹ!” Cao Phong khẽ nghiến răng.
Vũ Hoàng Lê đột nhiên hét lớn lên:” Ai cũng không được nổ súng! Con trai tôi! Lập tức thả con trai tôi ra!”
“Nếu không hiện tại tôi lập tức buông súng!”
Cảm xúc của Vũ Hoàng Lê lúc này vô cùng kích động, gào lên với Cao Anh Hạo.
Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó xua tay về phía sau.
Rất nhanh một người thanh niên đã cất bước đi đến.
“Ha ha ha, giới thiệu với mọi người một chút, sĩ quan phụ tá của tôi, Vũ Hoàng Minh!”
Lục Võ Lâm cười lên, đưa tay khoác lên vai người thanh niên.
Người thanh niên kia cả người đều mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen, trên mặt có một vết sẹo, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.
Tóc húi kiểu cua, dáng người thoạt nhìn có chút gầy yếu, có điều bên trong tay áo phía bên trái của anh ta trống không.
Hiển nhiên là đã bị mất đi một cánh tay.
Đồng thời lúc bước đi cũng vô cùng chậm chạp, trông có vẻ không được nhịp nhàng.
Tất cả đám người Cao Phong ở bên này đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Vũ Hoàng Minh!
Anh ta thật sự chưa chết?
Cao Phong hơi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Vũ Hoàng Minh.
Vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn Cao Phong cũng không hề thay đổi.
Cao Phong bỗng nhiên phát hiện, từ trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh không có bất cứ thù hận gì với bản thân anh.
Mà ngược lại, có vẻ như ẩn chứa rất nhiều đau khổ, cũng trưởng thành lên không ít.
“Hoàng Minh…Hoàng Minh.” Nước mắt của Vũ Hoàng Lê ngay lập tức chảy xuống, đôi mắt trở nên mơ hồ.
Không nhịn được vui mừng rơi nước mắt.
“Cha.”
Vũ Hoàng Minh nhẹ giọng hô một tiếng, giọng điệu không vui cũng không buồn.