Cao Phong xoa xoa hai má, để cơn đau ập đến, khiến bản thân tỉnh táo lại.
Sau đó anh thay đổi nụ cười và bước đến cửa biệt thự.
Không cần biết khi nào, dù bên ngoài có bao nhiêu hiểu lầm và sai trái.
Nhà vẫn luôn là bến đỗ ấm áp nhất.
Cao Phong thích nơi này và trân trọng sự ấm áp khó có được của nó.
Hành trình của anh giống như một con tàu lớn, không ngừng ra khơi để hướng tới mục tiêu mới trên biển.
Khó khăn dồn dập, bão táp mưa sa.
Và đây tại khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, bên cạnh có Kim Tuyết Mai và những người khác là bến đỗ mà Cao Phong có thể trú tạm.
Có thể đó không phải là một kỳ nghỉ ngắn hạn, mà là muốn dừng lại mãi ở nơi mà anh có thể ở lại bao lâu tùy thích.
“Soạt!”
Cao Phong đẩy cửa đi vào, đi qua sân, đi thẳng đến phòng khách.
Khoảnh khắc cửa phòng khách mở ra, Cao Phong chợt sững sờ.
Anh nhìn thấy Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn, và mẹ của Cao Tử Hàn, Trần Thanh Bình tất cả đang ngồi trong phòng khách.
Khi Cao Phong quay lại, bốn cặp mắt đều nhìn sang.
Lúc này kim đồng hồ đã chỉ đến số mười hai rồi.
Bình thường vào giờ này họ đã đi ngủ lâu rồi.
Nhưng hôm nay lại không ngủ, rõ ràng là đang đợi Cao Phong.
Lúc này Cao Phong giống như một con sói đơn độc vết thương chồng chất, bên ngoài chịu thương cũng không dám lên tiếng, cho nên chỉ đứng ở cửa thất thần.
“Cao Phong!”
Kim Tuyết Mai đứng dậy trước và gọi Cao Phong.
“Anh rể.”
“Anh Kình Thiên.”
“Cậu Kình Thiên.”
Ngay sau đó, ba người Kim Vũ Kiên cũng đứng dậy, cùng nhau đi về phía Cao Phong.
Kim Tuyết Mai ở phía trước, và ba người Kim Vũ Kiên theo sát phía sau.
“Tại sao mọi người còn chưa ngủ?”
Cao Phong cười gượng, đưa tay xoa xoa hai má.
“Mọi người đang chờ anh mà.”
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay ra, vuốt nhẹ khóe miệng Cao Phong.
Một lời nói nhẹ nhàng khiến Cao Phong cảm thấy trong lòng ấm áp.
Ngay cả mũi cũng không khỏi chua xót.
“Chờ anh làm gì, anh đi ra ngoài xử lý chút chuyện.”
“Chuyện là… có vài người trong Khối tập đoàn Phong Hạo không phục anh, vì vậy nên anh đã đánh nhau với họ.”
“Một mình anh chiến đấu với hàng trăm người, cuối cùng tất cả đều ngã xuống, không ai có thể đánh lại anh hết.”
Cao Phong cười nhạt, sau đó đổi giày, đi vòng qua mấy người Kim Tuyết Mai muốn đi vào phòng khách.
Kim Tuyết Mai và những người khác chưa kịp lên tiếng, Cao Phong đã tự giải thích: “Mọi người đều thấy vết thương trên mặt anh đúng không? Bình thường thôi, dù sao nắm đấm cũng không có mắt, một mình anh còn đánh cả trăm người kìa.”
Nếu vào ngày thường, Kim Vũ Kiên đã bật dậy và giơ ngón tay cái lên cho Cao Phong, nói rằng anh Kình Thiên của mình thật tuyệt vời.
Nhưng hôm nay, lại không có.
Bước chân Cao Phong hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn mọi người, cười nói: “Làm sao vậy? Không tin anh à? Không tin anh thì ngày mai…”
“Cao Phong, không cần nói nữa. Mọi người đều biết rồi.” Trước khi Cao Phong kịp nói xong, Kim Tuyết Mai đột nhiên nói.
Một câu nói, trực tiếp chặn đứng lời muốn nói của Cao Phong.
Cao Phong ngượng ngùng xoa xoa hai má, sau đó xoay người không nói lời nào.