Nhưng lúc này đây, tất cả gánh nặng đều đang đặt trên vai của một cậu trai trẻ mới được hơn hai mươi tuổi.
Trong lòng ông Trần áy náy khôn xiết trộn lẫn với cảm động vô cùng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong cõi lòng.
“Thống úy Phong, Trần Thiên Tung tôi đây, tại lúc này, chờ đợi cậu chiến thắng trở về!”
Ông cụ vừa dứt lời bèn cúi đầu chào thật sâu về hướng xe của nhóm ba người Cao Phong.
“Soạt soạt soạt!”
Lâm Thừa Khải, và cả bốn vị tướng, hai thống úy, đồng loại cúi mình chín mươi độ.
Lễ nghi trong quân đội, giơ tay chào đã là lễ nghi cao quý nhất.
Nhưng ông Trần lại muốn dùng phương thức này để biểu đạt sự kính trọng của mình đối với Cao Phong.
Ba trăm chiến sĩ tinh nhuệ đứng làm hai hàng, đồng loạt giơ tay ngang mày, cả người nghiêm trang thẳng tắp.
“Ầm ầm ầm!”
Ba chiếc xe khởi động, dưới sự che lấp của màn đêm mà bon bon chạy về phương xa.
Gió đêm quét ngang, chiếc lá bám trên cành cây thong thả buông lơi chạm đất.
Gió hiu hiu thổi, dòng nước sông êm đềm trôi.
Người tráng sĩ xuất chinh, biết khi nào quay về?
Ông cụ Trần chậm rẫi đứng thẳng, nhìn theo bóng chiếc xe chở Cao Phong càng lúc càng đi xa.
“Lịch sử Việt Nam gộp lại cũng phải hơn năm ngàn năm văn hóa.”
“Có vô số chiến sĩ nghiêm trang canh gác trước cột mốc biên giới, cúc cung tậm tụy đến tận lúc chết mới thôi.”
“Có vô số chiến sĩ hai nước, lấy cái chết của mình để bảo vệ trăm ngàn dặm núi sông.”
“Nhà họ Cao được trời ban, vốn chỉ là một người bình thường, mà nay lại gánh vác bao kỳ vọng nặng nề, nắm giữ ấn soái xuất chinh!”
“Trận xuất chiến lần này, chắc chắn thế mạnh như lửa cháy đồng cỏ, hừng hực dậy trời!”
Ông Trần chậm rãi ngâm những lời này, ánh mắt chăm chăm nhìn trời đêm.
Dường như ông thấy được một vì sao cực kỳ chói lóa đương mọc lên từ từ.
Vì sao sáng lòa kia chắc chắn sẽ chiếu sáng một vùng trời đất, xua tan đêm đen, uy chấn biên giới.
Đợi ngày cậu ta vinh quang trở về…
Đó là khi sương mù khói bụi đã tan, là thời khắc non sông được hồi phục!
Đêm càng ngày càng sâu.
Bóng tối nay đã bao trùm khắp mọi ngóc ngách, đâu đâu cũng chìm trong bóng tối vô tận, thậm chí ngay cả những ngày mặt trăng sáng rực rỡ trên bầu trời cũng không thể xua đi sự u ám ở nơi đây. Gió đêm cứ thế gào thét, bầu trời chứa đựng sự chết chóc. Từ đằng xa, ba chiếc xe không biết từ đâu mà lao đến. Tốc độ của chúng nhanh như tên bắn, cứ thế mà lao vù vù trên con đường vắng vẻ ít người qua lại. Cao Phong ngồi ở ghế sau, anh liếc nhìn khung cảnh đã chìm trong bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Ở một nơi bóng tối luôn bao phủ như vậy, dường như lúc nào cũng có vô số con thú hung dữ đang chờ cơ hội để ngấu nghiến con mồi trước mặt. Chỉ cần đám người Cao Phong lộ ra một chút nhược điểm bọn họ sẽ lập tức vồ tới ăn thịt chính vì thế thần kinh của Cao Phong không lúc nào được nghỉ ngơi, anh luôn căng thẳng đề phòng những người xung quanh mình.
Xe chạy càng lúc càng nhanh chẳng mấy chốc đã đi tới ngoại thành Thủ Đô. Có giấy phép đặc biệt của ông Trần cho nên không ai dám ngăn cản anh rời khỏi Thủ Đô, cả con đường đều thông suốt, thuận lợi.
“Mất bao lâu để đến Hà Nội?”
Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn người lính lái xe phía trước.
“Thống úy, quãng đường đi từ Thủ Đô đến Hà Nội dài tầm ba nghìn kilomet.”
“Nếu chúng ta vẫn giữ tốc độ tối độ tối đa để đi thì mất tầm ba mươi tiếng để tới nơi.” Người lính lái xe vội vã trả lời, giọng điệu cung kính.
“Không được… mất quá nhiều thời gian.”
Cao Phong khẽ cau mày, trong lòng hơi suy nghĩ.
Theo kế hoạch của ông Trần, để che mắt người khác, anh định cho những người lính này hộ tống mình đến Hà Nội. Tuy nhiên, anh trước nay chưa từng ra nước ngoài cho nên cũng chưa từng nghĩ khoảng cách nó lại xa đến như vậy. Anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
“Quay đầu xe lại…”
Cao Phong nói đến đây liền vội vàng dừng lại. Bây giờ không thể trở lại Thủ Đô được! Bây giờ Cao Phong đã đâm lao phải phi theo lao, anh không còn đường để có thể quay trở lại trận chiến kia được nữa, nếu quay lại thì đó chính là điều không may mắn. Hơn nữa ông Trần đã nói rõ ràng là phải bịt tai mắt kẻ khác, không được để cho ai biết tung tích hiện nay của bản thân, chính vì vậy Cao Phong lại càng không thể quay lại.