“Nói không chừng mấy cái này là chuẩn bị cho Kim Tuyết Mai.” Người thanh niên nhắm mắt lại, hiện lên vẻ ranh mãnh.
“Hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, người của chúng ta vẫn đang điều tra. Người đàn ông cao to mặc áo đen gật nhẹ đầu.
Người thanh niên suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên, nói: “Như thế này đi, hủy bỏ kế hoạch đi bắt người nhà của Kim Tuyết Mai! Xem tình hình của tối nay là như thế nào trước đã.”
“Nếu như công viên đó thật sự là của Cao Phong bao cho Kim Tuyết Mai, vậy đêm nay coi như sẽ náo nhiệt. Người thanh niên cười lạnh một tiếng.
“Đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không gấp gáp làm gì. Chờ thêm một buổi tối nữa thôi mà.”
“Buổi tối hôm nay, tao cũng sẽ tổ chức cho bọn nó một lễ lớn.”
Thanh niên biết rõ, chỉ có kéo một người xuống ngựa vào lúc người đó đứng ở đỉnh cao nhất mới có thể làm cho anh ta càng thêm đau khổ.
Mà anh ta phải nghĩ hết tất cả mọi cách làm cho Cao Phong thật là đau khổ, sống không bằng chết mới được.
“Ông chủ, anh muốn đích thân qua đó?” Người đàn ông cao to mặc áo đen hơi nghi ngờ một chút.
“Đương nhiên rồi! Nhất định phải chính tay mình đâm kẻ thù thì mới cảm thấy sảng khoái được!” Trong ánh mắt của thanh niên càng hiện vẻ không thể chờ đợi được thêm nữa.
“Cao Phong à Cao Phong, mày nghĩ rằng mày có thể dùng một tay che trời à?”
“Chắc chắn mày sẽ không ngờ rằng, tao chưa chết! Mày sẽ không bao giờ nghĩ đến!”
“Hôm nay, đã đến lượt mày trả nợ, ha ha ha!”
Tiếng cười của thanh niên kia nghe vô cùng dữ tợn, truyền ra rất xa rất xa từ trong nhà dân.
Tám giờ tối.
Bốn cánh cửa lớn ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc của công viên đồng thời mở ra.
Cư dân của Thành phố Hà Nội đã ở bên ngoài nhịn cả một ngày, lúc này bèn nhao nhao xông vào trong như cá diếc sang sông.
Lúc đó, từ bốn phương tám hướng của Thành phố Hà Nội cũng tràn tới rất nhiều rất nhiều người và vô số những chiếc xe sang trọng.
Đám người đó đứng chen chúc tụ tập một chỗ, phía trước mỗi đoàn người đều có một nhân viên cầm ngọn cờ lớn dẫn đầu.
Tập đoàn Bảo Nam, Tập đoàn Thiên Long, Tập đoàn Bắc Liễu, Tập đoàn Công nghệ Gia Thịnh…
Mỗi một lá cờ đều được thiết kế riêng biệt, trên đó viết tên công ty của mình.
Ở sau lá cờ lớn là các nhân viên cấp cao trong công ty, mỗi công ty đều có hơn hai trăm nhân viên.
Không biết bao nhiêu là nhân viên từ các công ty khác nhau tụ tập lại một chỗ.
Đoàn người giống như một đoàn quân ra trận do người cầm cờ dẫn đầu, tràn vào trong công viên.
Lúc này bên trong công viên trừ các loại đèn màu có sẵn ra thì đã có thêm rất nhiều đồ trang trí mới.
Các bóng đèn neon đủ loại màu sắc chiếu sáng rực rỡ, vô số bóng bay lung lay theo gió.
Bên trong suối âm nhạc đang chơi một bài hát lãng mạn chậm rãi, dòng nước dần dần dâng lên cao, rồi từ từ hạ xuống.
Ở trung tâm của quảng trường là một đài cao chín mét, cao gần bằng khoảng ba tầng lầu, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Bên ngoài đài cao là các loại đèn màu để trang trí, giống như một cây thông giáng sinh đẹp rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta mải mê ngắm nhìn.
Rất nhiều người nhanh chóng tụ tập lại đây, nhưng lại bị người ngăn lại ở ngoài quảng trường, chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn sang.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chung quanh đâu cũng là đầu người đen kịt.
Không phải là một ngàn người, ba ngàn người, mà là có đến hàng ngàn hàng vạn người!
Đồng thời công viên cũng chỉ mới được mở ra được khoảng hai mươi phút nhưng đã có nhiều người đến như vậy.
Không ngừng có nhiều người hơn đang chạy đến xem thử.
Vô số nam nữ cầm điện thoại chụp ảnh, quay chụp lại cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa lộng lẫy này.
“Mở cổng đi, hôm nay có nhiều người, nhất định không được rối loạn! Khống chế tốt hiện trường.” Lâm Vạn Quân đứng ở phía sau, nhìn đám người ở phía xa rồi nói.
“Vâng, thưa ông Quân! Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa”
“Nhưng nếu những người đó chụp ảnh rồi đăng lên mạng thì có ảnh hưởng gì đến cậu Phong không? Bên phía dòng họ… Cao Kim Thành nhẹ giọng hỏi.