Cao Phong trợn to hai mắt, nhìn chăm chăm Cao Bằng, muốn xem trên mặt nghi hoặc trong mắt anh ta có chút nào giả dối hay không.
Con người có thể nói dối, nhưng mắt người không thể nói dối.
Cảm xúc trong lòng cũng sẽ được thể hiện qua đôi mải.
Thế nhưng, Cao Phong không thể nhìn thấy điều gì bất thường trong mắt Cao Bằng, như thể những gì anh ta nói chính là những gì đã diễn ra.
Cao Phong chậm rãi thu tay lại, ngôi ở trên ghế sa lon ngơ ngác.
Không thể nào! Lâm Vạn Quân rất trung thành, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy.
Cao Bằng chắc chắn đã cố ý nói chuyện này, chỉ để kích động mối quan hệ của anh và Lâm Vạn Quân.
Nghĩ đến đây, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, giễu cợt nhìn Cao Bằng: “Tỉnh táo lại đi.
Thủ đoạn nhỏ của anh đối với tôi cũng vô dụng mà thôi.
Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng.
Nếu anh không nói sự thật, đêm nay tôi sẽ giết anh.”
Cao Phong liếc mắt nhìn Cao Bằng.
“Ha ha, cậu giết tôi, cậu cứ giết tôi đi, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thể nào có ai biết được.
Nhưng điều tôi nói là sự thật, cậu có tin hay không! Nếu không tin, tại sao cậu không hỏi Lâm Vạn Quân, ông nội chết như thế nào? Người khác có thế không biết, nhưng với tư cách là vệ sĩ riêng của ông nội, ông ta sẽ phải biết?”
Cao Bằng vẫn không sợ hãi trước sự uy hiếp của Cao Phong.
Cao Phong lại chìm trong suy nghĩ.
Trong một thời gian dài như vậy, anh và Lâm Vạn Quân đã nhiều lần nhắc tới ông Cao.
Nhưng Lâm Vạn Quân chưa bao giờ nói về nguyên nhân cái chết của ông Cao dù chỉ một lời.
Còn Cao Phong luôn cho rằng ông Cao chết vì bệnh, cũng chưa từng nghi ngờ điều gì.
“Cao Phong à Cao Phong, cậu luôn coi tôi và Cao Anh Hạo là kẻ thù, nhưng cậu không biết rãng kẻ thù lớn nhất của cậu chính là người trung thành bên cạnh cậu, ha ha.Hiện tại ông ta không ra tay với cậu, chỉ vì ông ta chưa gặp thời cơ thích hợp mà thôi.
Khi đến thời điểm thích hợp, cậu đoán xem ông ta có đâm sau lưng cậy hay không.”
Nhìn thấy biểu hiện của Cao Phong thay đối, Cao Bằng không khỏi chế nhạo nói tiếp.
“Cậu không nghĩ tới, là nô tài của nhà họ Cao, tại sao Lâm Vạn Quân lại vì cậu mà phản bội nhà họ Cao, lại còn tấn công nhà họ Cao? Cậu không thử nghĩ xem con đường của mình đang đi có cảm giác như bị người khác dẫn lối hay không, nghĩ xem bản thân có thể chỉ là con rối, con tốt thí trong mắt người khác hay không?”
Cao Bằng cái gì không biết, nhưng anh ta biết cách thao túng tâm trí người khác.
Phải nói rằng Cao Phong đã thực sự lung lay trước những lời nói của anh ta.
Tổng hợp tất cả những việc mà Lâm Vạn Quân đã làm, anh thực sự không thể không suy nghĩ nhiều.
Nhưng rồi anh đã lại loại bỏ mọi nghi ngờ trong đầu về Lâm Vạn Quân.
Không thế nào! Anh nhất định không thế chỉ vì lời nói của Cao Bằng mà nghi ngờ Lão Lâm được.
“Cao Bằng, là anh ép buộc tôi phải giết anh”
Cao Phong nheo mắt nhìn Cao Bằng.
Trong tâm trí anh, sát khí giết người nổi lên.
Trong lòng Cao Bằng thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng anh ta càng hiểu rõ nếu như vào lúc này không thể cố chấp, thì những gì chờ đợi anh ta sắp tới chính là cái chết.
“Cao Phong, tôi lấy tính mạng của Cao Bằng tôi ra bảo đảm.
Nếu như cậu giết tôi, cậu nhất định sẽ hối hận.
Tôi thừa nhận rằng tôi không phải là người tốt, nhưng ít nhất đối phó với cậu đều đường đường chính chính.
Nếu cậu muốn có người đâm sau lưng cậu thì cứ giết tôi đi, haha!”
Cao Bằng cười ba tiếng như điên, sau đó thấp giọng nói: “Cậu cho răng Lâm Vạn Quân là người đâm sau lưng cậu sao? Hồi đó tôi có thể cho người làm nội gián bên cạnh cậu thì bây giờ cậu nghĩ tôi không thể sao? Cậu nghĩ người đã thả Vũ Hoàng Lê là nghe theo lệnh của ai?”
Cao Bằng hơi nghiêng người về phía trước, một nụ cười khó giải thích hiện trên khuôn mặt.
Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Bằng, hiện tại tâm trạng anh rất rối loạn.
Mỗi lời Cao Bằng nói, như một nhát búa nặng nề, cứa vào tim anh một cách dữ dội.
Trái tim bị đập nát khiến anh đau đớn, thở không ra hơi.
Cao Phong lúc này đầu óc rất rối rằm, thỉnh thoảng lại nghĩ đến người xung quanh mình, có thể là tai mắt do Cao Bằng hoặc Cao Anh Hạo sắp đặt.