Nhưng chuyện đó sao có thể chứ?
Cho nên lúc này, Cao Phong nhất định là mười phần chết chắc.
“Cô chủ, cô ăn một chút gì đi. Cả ngày cô chưa ăn gì rồi.”
Một người giúp việc của nhà họ Diệp đi đến, thận trọng nói.
“Tôi không đói, cứ để ở đó trước đi.”
Âm thanh Kim Tuyết Mai rất bình tĩnh, mặt không cảm xúc trả lời.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cô chưa ăn gì cả ngày trời rồi đó. Bây giờ, trong người cô còn đang có em bé đấy.”
“Cứ coi như là cô không vì mình thì cũng phải suy nghĩ cho cái thai trong bụng một chút chứ? Cô không nên như thế đâu.”
Người giúp việc nhà họ Diệp nói một câu khiến cho Kim Tuyết Mai rơi vào yên lặng.
Lúc này, cô sắp làm mẹ rồi.
Cho dù muốn tự do phóng khoáng cũng không thể tự ý đi lại tự do nữa.
“Cô chủ ăn đi mà, cậu chủ nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.” Người giúp việc lại an ủi.
Nhưng cô ta chưa kịp dứt lời, vừa nhắc tới Cao Phong, Kim Tuyết Mai lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bây giờ, không biết Cao Phong sống chết thế nào, không biết sẽ ra sao…
Sao cô có thể nuốt trôi được chứ?
“Tôi muốn chờ anh ấy về nhà, chờ anh ấy đút cơm cho tôi và cục cưng của tôi…”
Kim Tuyết Mai hơi cắn môi, âm thanh rất nhỏ.
Vừa nói, vừa đưa tay lên sờ bụng mình.
“Haizz…”
Cô giúp việc nhà họ Diệp này không nhịn được thở dài.
Những người khác cũng khẽ lắc đầu.
Tình cảm giữa Kim Tuyết Mai và Cao Phong sâu đậm đến nhường nào, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ.
Cho nên có thể dễ dàng hiểu được tâm trạng của Kim Tuyết Mai lúc này.
“Cô chủ, trước khi cậu chủ về đến nhà, nhất định cô phải giữ sức khỏe của mình trước chứ.”
“Còn phải chăm sóc cẩn thận cho con của cô và cậu nữa, có như vậy thì cậu chủ mới yên tâm được.”
“Chúng tôi biết là trong lòng cô rất khó chịu. Nhưng coi như là vì đứa trẻ đi, cô cũng phải ăn cơm chứ?”
“Cô đừng trách tôi lải nhải nhưng người là sắt cơm là thép…”
Người giúp việc nhà họ Diệp này đúng là vô cùng tận tâm tận lực, không ngừng an ủi Kim Tuyết Mai.
“Được, tôi sẽ ăn.”
Kim Tuyết Mai thở hắt ra, sau đó yên lặng cúi đầu nhận lấ hộp đồ ăn rồi bắt đầu ăn cơm.
Cô giúp việc này nói không sai. Cho dù cô có không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bào thai trong bụng.
Cô phải chăm sóc cho bản thân thật tốt mới có thể chờ Cao Phong trở về.
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng ăn một miếng cơm, miệng nhai chầm chậm. Trên mặt vẫn luôn bình tĩnh, bỗng nhiên cô không nén nổi sự đau lòng được nữa.
Từng hạt nước mặt rơi xuống giông như là ngọc trai, men theo khuôn mặt rồi rơi thẳng xuống hộp cơm.
Kim Tuyết Mai khóc không ra tiếng, yên lặng ăn cơm, nhai qua loa rồi cứ ép mình nuốt thẳng xuống.
“Cô chủ, cô ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn…”
Trong lòng mấy cô giúp việc đều vô cùng chua xót nhưng cũng không biết phải khuyên giải như thế nào.
Kim Tuyết Mai không nói lời nào, vừa khóc trong yên lặng vừa ép mình ăn cơm như vậy.
Trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cô không biết bây giờ, rốt cuộc tình cảnh của Cao Phong ra sao rồi.
Cô cũng không biết, liệu Cao Phong đã được ăn cơm chưa?
“Xịt.”
Kim Tuyết Mai dùng tay áo lau một qua gương mặt đẫm lệ rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Ngay vào lúc này, mấy người giúp việc ở bên cạnh bỗng nhiên đứng hết cả lên.
Còn Kim Tuyết Mai căn bản không có thời gian để ý bọn họ, vẫn vừa khóc vừa ăn cơm.