“Cậu Phong, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Trương Đại Hải ngồi phía trước lên tiếng hỏi.
“Đến tiểu khu Hải Tân đi. Cao Phong suy nghĩ một lát rồi Vừa rồi anh liên hệ với Vũ Hoàng Lê để anh ta sắp xếp trả lời. cho anh một chỗ ở thì chỗ đó nằm ở tiểu khu Hải Tân.
Đảng ra Vũ Hoàng Lê còn định sắp xếp cho anh một nơi tốt hơn nữa nhưng anh đã từ chối, anh vẫn thấy khiêm tốn, không khoa trương thì hơn.
Tình hình hiện tại cũng không cho phép anh được khoa trường.
Trương Đại Hải cảm thấy hơi kinh ngạc trong lòng, khu Hải Tân đó mặc dù không nằm trong trung tâm thành phố nhưng cũng nằm ở vùng phụ cận rồi. ít nhất thì những khu nhà mới phát triển ở ngoại thành không thể bì được.
Nhưng Trương Đại Hải cũng không dám hỏi nhiều, anh ta lái xe thẳng đến khu Hải Tân. Về phía Kim Tuyết Mai, bây giờ cô chẳng còn trông mong gì vào mấy người họ hàng đó nữa, mọi chuyện cô hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Cao Phong.
Khu Tân Hải cũng nằm gần khu trung tâm thành phố. Nói đúng ra thì khu này là thuộc khu ngoại ô nhưng lại thuộc phạm vi bên trong thành phố.
Quang trọng nhất là khu này có phong cảnh đẹp, không chịu sự ô nhiễm của thành phố.
Những người đi làm công đều chen chúc vào trong thành phố để ở, để kiếm cho mình một chỗ trong đó.
Nhưng những người thực sự có tiền thì đều muốn ra ngoài sống để tránh xa sự ồn ào và ô nhiễm của thành phố.
Vậy nên mặc dù tiểu khu Tân Hải này có vị trí không quá đắc địa nhưng những người sống ở đây đều không phải hạng tầm thường.
Cho dù không phải là người cực kỳ lầm tiền nhiều của thì cũng là những người có ít gia Khu này cũng được thiết kế rất đẹp, tạo hình phòng ốc vô cùng tinh tế và trang nhã, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái.
Lúc Cao Phong và Kim Tuyết Mai tới thì đã có người đang chờ sẵn để đưa cho anh một chùm chìa khóa và đích thân anh đi xem nhà trước.
Mấy người Trương Đại Hải dĩ nhiên làm nhiệm vụ vận chuyển đồ đạc, chuyển hết đồ của Cao Phong và Kim Tuyết Mai vào trong nhà mới.
Sau khi chuyển xong đồ đạc, mấy người Trương Đại Hải không dám làm phiền thế giới hai người của Cao Phong nên lập tức chào hỏi rồi đi về.
“Anh Phong, chỗ này là giám đốc Lê bảo tôi giao lại cho Người phụ trách giao chìa khóa cho Cao Phong đưa cho anh một tập hồ sơ rồi cũng chào ra về.
“Cảm ơn anh nhé!”
Cao Phong gật đầu nhẹ, anh mở ra xem thì bên trong có chứng minh thư của hai người.
Căn nhà này nằm ở tầng ba, vị trí không quá cao cũng không quá thấp.
Căn nhà này rộng khoảng 120m2, lúc trước đã được trang trí xong xuôi rồi.
Các loại tiện nghi trong nhà đều có sẵn, đồ dùng cũng đã đầy Cao Phong và Kim Tuyết Mai hoàn toàn không phải mua sắm thêm thứ gì nữa, hai người chuyển vào là có thể ở được luôn.
“Wa!”
Nhìn thấy căn nhà trước mặt, hai mắt Kim Tuyết Mai sáng lên lấp lánh, cô tự nhiên cũng trở nên vui vẻ hơn. Sự bực bội mà những người họ hàng kia đem lại cho cô đã tan biến trong phút chốc. Sống ba tháng trong một căn nhà tồi tàn rồi lại được chuyển ngay đến đây, cảm giác thật vô cùng khác biệt.
“Anh Phong, chúng ta có phòng bếp riêng rồi này, wa, có máy khử mùi cả bộ lọc nữa này.”
“Anh nhìn phòng vệ sinh này! Rộng quá, có cả máy giặt nữa!”
Kim Tuyết Mai vui vẻ như một con bướm nhỏ, đi qua đi lại khắp ngôi nhà.
Cao Phong thấy Kim Tuyết Mai vui vẻ như thế thì trong lòng cũng cảm thấy được an ủi.
Kim Tuyết Mai đã phải chịu khổ sở suốt mấy tháng trời, cuối cùng cuộc sống của cô cũng trở nên tốt đẹp hơn một chút.
Mọi chuyện cũng coi như khổ tận cam lại rồi.
Mặc dù mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu như Kim Tuyết Mai đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
“So với khu dân cư cao cấp Bồng Thiên thì em thấy thế nào?” Cao Phong xoa xoa mũi, mỉm cười rồi hỏi cô.
Kim Tuyết Mai đơ ra một lúc rồi nhìn Cao Phong bằng một ánh mắt khó hiểu, hình như cô đang trách anh làm cô mất hứng.
“Em thấy chỗ nào có anh thì chỗ đó tốt Kim Tuyết Mai vừa sở chữ thập thêu trên tường vừa nghiêm túc trả lời Cao Phong.
Cao Phong lắc đầu cười nhạt, anh thấy được vẻ thất vọng và nhung nhớ trong ánh mắt của cô.
Không chỉ có cô mà chính anh cũng cảm thấy nhớ.
Dù sao anh cũng sống ở đó ba năm rồi, có bao nhiêu người và chuyện thật khó quên đã xảy ra.