Paul nhìn Cao Vũ rồi cười gằn một cái. Không cần biết Cao Vũ có thân phận và uy quyền như thế nào, ông ta chỉ cần biết bây giờ Cao Vũ đang rơi vào tay mình nên chắc chắn ông ta sẽ khiến Cao Vũ nếm trải cảm giác đau khổ một chút mới được.
“Tướng lĩnh Paul, lệnh của bên trên… là tạm thời không được đụng vào mặt của cậu ta…” Sĩ quan phụ tá vội vàng bước đến rồi lên tiếng ngăn cản.
Paul nghe vậy thì lại hừ mũi một cách lạnh lùng, sau khi lưỡng lự mấy giây thì ông ta mới phất tay ra hiệu cho hai tên to cao vạm vỡ đang đứng bên cạnh mình.
“Thằng nhóc này, để tao nói cho mày biết nhé. Mấy cái thành tựu này nọ mà mày đạt được còn không bằng thứ chó má rẻ rách ở trong mắt thằng Paul này đâu. Nên đó là lí do tao khuyên mày tốt nhất là đừng cố tỏ ra uy quyền trước mặt tao, số lần tao đánh nhau còn nhiều hơn số lần mà mày ăn cơm đấy.” Paul chậm rãi tiến từng bước rồi vừa nhìn Cao Vũ vừa nói,
Thế nhưng Cao Vũ hoàn toàn không nhìn Paul lấy một cái, thậm chí anh còn không thèm đáp lời ông ta mà chỉ xoay người rồi chuẩn bị lên xe.
“Để tao nói cho mày biết, Hoa Kỳ này bảo mày làm gì thì tốt nhất là mày nên làm theo, nếu không thì tao…”
Paul còn chưa nói xong thì Cao Vũ đã xoay người một cách đột ngột rồi nhìn thẳng về phía ông ta.
“Nếu không thì tôi sẽ khiến các người không thể bước chân ra khỏi Tây Vực này được nữa, ông có tin không? Bao gồm ông và tất cả những người đang có mặt ở đây.” Cao Vũ đưa tay lên một cách chậm rãi rồi chỉ vào đám người đang đứng sau lưng Paul.
“Mày vừa nói gì cơ? Mày có gan thì nhắc lại lần nữa xem nào?” Paul nghe Cao Vũ nói vậy thì sững người rồi cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ha ha, ông có gan thì bắn thử một phát cho tôi xem nào. Ông dám bắn thì tôi cũng dám chôn thây các người ở đây đấy.”
Cao Vũ chậm rãi tiến về phía trước từng bước rồi nhìn Paul bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt của Paul đỏ ửng lên, ông ta lỡ trèo lên cao nên giờ không xuống được.
“Tướng lĩnh Paul, đưa cậu ta về trước đi, lãnh đạo phía trên vẫn đang chờ đấy ạ.” Sĩ quan phụ tá đứng sau lên Paul ho khan một tiếng rồi khẽ gợi ý.
“Hừ.” Paul lại hừ một tiếng rồi chỉ có thể dựa vào chuyện này để leo xuống khỏi cái bậc thang mà ông ta vừa leo lên mà thôi.
“Trước đây mày khiến tao quay cuồng thì giờ là lúc mày phải chịu khổ rồi đấy.” Paul khẽ nheo mắt lại rồi xoay người lên xe.
Cao Vũ cũng tìm bừa một chiếc xe nào đó rồi leo lên, sau khi ngồi vào xe xong xuôi thì anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Anh vẫn phải suy nghĩ kỹ càng về kế hoạch tiếp theo cái đã.
Dọc đường đi không ai nói gì cả, cả đoàn xe tiến thẳng về phía Hoa Kỳ.
Trời vào trưa, bên trong một khách sạn cao cấp và sang trọng ở Hoa Kỳ.
Đám người của Paul dẫn theo Cao Vũ chậm rãi dừng xe lại.
“Dừng ở đây đi, nhìn xem mày sẽ được đối xử như thế nào nhé.” Paul cười khẩy một tiếng, nhìn về phía chiếc xe mà Cao Vũ đang ngồi rồi nói to.
Cao Vũ xuống xe rồi liếc mắt nhìn một vòng khung cảnh xung quanh một cách chậm rãi, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ mê man và hoảng hốt.
Cảnh vật xung quanh vô cùng phồn hoa và sầm uất, dù là nhà cửa hay trang phục của người đi đường cũng toát ra một hơi thở đô thị rất nồng đậm.
Điều khiến Cao Vũ cảm thấy hoảng hốt là vì anh chợt phát hiện ra, dường như bản thân đã rời xa những thứ phồn thịnh, sầm uất này từ rất lâu rồi. Từ lúc bắt đầu chinh chiến ở Nam Cương, anh đã dành phần lớn thời gian của mình vào những vùng biên giới đó cho đến tận bây giờ. Và dĩ nhiên là ở những chỗ đó sẽ không có những thành phố lớn nhộn nhịp và sầm uất như ở đây.
“Phù!” Cao Vũ gạt tâm trạng của mình sang một bên rồi nhìn sang khách sạn cao cấp trước mặt mình.
Anh cũng không cảm thấy kỳ lạ khi đám người Mỹ này mời anh tới đây cho lắm. Cao Phong có thể đoán được suy nghĩ của đám người Mỹ này thông qua những lời nói của ông già kia. Lời mời tới khách sạn này là tiệc chào mừng hay tiệc Hồng Môn thì còn phải dựa vào lựa chọn của Cao Vũ.
Chẳng bao lâu sau, Cao Vũ đã được Paul dẫn vào căn phòng cao cấp nhất nằm trên tầng cao nhất của khách sạn.
“Ha ha, cậu Vũ đến rồi đấy à, mời ngồi.”
Cửa phòng vừa mở ra thì ông già mà Cao Vũ đã từng gặp một lần kia đã đứng lên, tươi cười thăm hỏi Cao Vũ.
Hôm nay ông già đó mặc một bộ quần áo bình thường nên đem lại cho đối phương cảm giác rằng ông ta cũng chỉ là một người đàn ông lớn tuổi hiền lành, ôn hòa mà thôi.
Trong phòng không chỉ có ông già đó mà còn có bảy, tám người đàn ông trung niên nữa, trên mặt họ đều là vẻ bình tĩnh vô cùng, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao sang và khí chất hơn người.
Mà bấy giờ những người đó đều đứng dậy chào đón Cao Vũ, nhìn qua thì giống như bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Cảm ơn.” Cao Vũ dừng lại một lát rồi khẽ gật đầu.