Một tiếng vang dội, cầm ngang đao, đón lấy sự tấn công của ba tên cường đạo.
“Cút ra!”
Cao Phong gồng tay, cơ bắp liền nổi lên mang theo sức mạnh mạnh mẽ.
“Rào!”
Ba tên cường đạo bị Cao Phong đẩy mạnh ra.
Mà Cao Phong nhanh chóng bước lên hai bước, thanh đao trong tay ngắm chuẩn phương hướng, mãnh liệt càn quét.
“Xì xì! Xì xì! Xì xì!”
Một đao càn quét, trong chớp mắt quét ngang cổ ba tên cường đạo Nam Cương.
Ba dòng máu phún mạnh ra, ba tên cường đạo này ôm lấy cổ không ngừng lùi về sau.
Cao Phong từng chiến đấu rất nhiều lần ở biên giới.
Nhưng bất kể là ở nơi nào, anh ít nhiều cũng còn nương tay.
Bởi vì anh biết, cho dù có đánh tiếp, đó cũng là người Việt Nam bọn họ, nói rộng hơn đó là đồng bào!
Vì thế, Cao Phong đối diện với những người đó, trong lòng ít nhiều cũng có một chút lòng trắc ẩn.
Nhưng đối diện với những tên cường đạo Nam Cương trước mắt này, đối diện với những tên cường đạo nợ Việt Nam vô số món nợ máu…
Cao Phong sẽ không nương tay.
Thủ đoạn tàn nhẫn, có thể giết thì giết, không hề nể tình.
“Anh Phong! Bên trái!”
Sĩ quan phụ tá hét một tiếng, Cao Phong đã không do dự mà chém một đao về phía bên trái.
“Xì xì!”
Thanh đao từ tên trời chém xuống mang theo sức mạnh mạnh mẽ vô địch, trong chớp mắt chém vào vai một tên cường đạo Nam Cương.
Tên cường đạo này vốn dĩ chuẩn bị đánh lén từ bên trái Cao Phong, giờ phút này dưới cơn đau đớn hét thảm một tiếng, vũ khí lạnh trong tay rơi xuống đất.
“Rào!”
Cao Phong rút mạnh thanh đao ra, máu tươi lại một lần nữa phún mạnh ra.
“Giết! Giết! Giết!”
Hơn 300 chiến sĩ vẫn cứ làm ra khí thế của hơn nghìn người.
Dường như những chiến sĩ đã hy sinh, vào giờ phút này cũng đang kề vai sát cánh chiến đấu với bọn họ.
Trong quá trình chiến đấu, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người bị thương, không ngừng có người chết đi…
Những tên cường đạo Nam Cương, chỉ cần bị thương sẽ lui về sau bảo đảm an toàn cho mình.
Bởi vì bọn chúng đông người, bởi vì bọn chúng có đường lui, bởi vì bọn chúng có chỗ dựa nên không sợ hãi…
Mà đám người Cao Phong, ngay cả nửa con đường lui cũng không có.
Vì thế cho dù bọn họ bị thương cũng phải cắn răng tiếp tục chiến đấu.
Cho dù bọn họ ngã xuống cũng phải cắn nát răng, ép buộc chính mình đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
Sợ chết?
Bất cứ ai cũng sợ chết!
Nhưng vào thời khắc này bọn họ ngay cả thời gian sợ chết cũng không có.
Nhìn từng anh em bên cạnh ngã xuống, sự tức giận trong lòng bọn họ đã vượt qua nỗi sợ hãi.
Một câu của Cao Phong, tử chiến Nam Cương.
Sau khi tử chiến sẽ có kết quả như thế nào?
Chết trận!
Nhưng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Có lẽ trong đây có người không phải là người Việt Nam.
Nhưng bọn họ là thuộc hạ của Cao Phong, là anh em của Cao Phong.
Anh em là gì?
Khi tôi gặp nguy hiểm, khó khăn, cậu và tôi cùng kề vai sát cánh chiến đấu, vậy cậu chính là anh em của tôi.
Điều này cũng đủ rồi.
“Xì xì!”