“Ông chủ, làm sao tôi không nhận ra ông được, chẳng qua vừa rồi ông đang chào hỏi với cậu ta nên tôi quên mất chào hỏi ông…”
Quản Lý Trương tưởng rằng Phạm Vũ Bân mảng anh ta vì anh ta quên chào hỏi, nên ông ta mới nổi giận như vậy.
“Đúng vậy ông chủ, chào ông chủ!”
Thu ngân quầy bar cũng vội vàng chào hỏi.
“Đừng gọi tôi là ông chủ!”
Phạm Văn hét lên một tiếng, sau đó đưa tay cung kính chỉ tay về phía Cao Phong nói: “Nhìn rõ vào, ông ta mới là ông chủ à!”
“Cái gì?”
Mọi người và quản lý Trương bị chấn kinh một lần nữa.
Người Cao Phong này vừa nãy còn bị quản lý quán bar Ngọa Long đuổi ra ngoài, làm sao chỉ trong chốc lát đã biến thành ông chủ của quán bar Ngọa Long? “Thân phận của cậu Phong, kế cả Phạm Văn Bân tôi cũng phải cung kính đối xử”
“Bây giờ các người còn muốn đuổi cậu Phong ra ngoài? Lại còn định đánh cậu Phong? Các người chán sống rồi à?”
“Hoặc nói cách khác, các người muốn mình không sống nổi ở thành phố Hòa Bình nữa?”
Phạm Văn Bân mắng làm cho quản lý Trương và mấy người khác sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Thân phận của Phạm Văn Bân như vậy, nên bọn họ rất tin tưởng lời nói của ông ta.
Mà hôm nay, cả Phạm Văn Bân cũng phải đối sử cung kính với Cao Phong, vậy thân phận của Cao Phong…
“Ông chủ, anh Phong, tôi thật sự không biết, tôi thật sự không biết…
Bây giờ quản lý Trương bị dọa khóc, anh ta dùng sức nặn ra một nụ cười, vẻ mặt bây giờ của anh ta trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, vốn đĩ anh định nói mười phút nữa mới thay đổi ông chủ của quán bar Ngọa Long.
Bây giờ anh thấy mười phút đó không cân nữa rồi.
Căn bản Phạm Văn Bân không nghe câu giải thích của quản lý Trương, ông ta quay đầu lễ phép nhìn Cao Phong hỏi: “Cậu Phong, bây giờ xử lý bọn họ như thế nào? “Ông tự xử lý đi, tôi còn có chuyện khác.”
Cao Phong khẽ Xua tay.
“Vâng, anh Phong, chúng ta nói chuyện ở đây đi.”
Phạm Văn Bân vội vàng gật đầu.
Cao Phong và Phạm Văn Bân vừa đi về phía thang máy vừa nói chuyện.
“Cậu Phong, năm đó tôi ở với anh Văn Cường một khoảng thời gian, được anh Văn Cường dạy bảo rất nhiều.”
“Ban đầu quán bar Ngọa Long này là do anh Văn Cường đã cho tôi một khoản tiên để phát triển.”
“Bây giờ anh Cường nói cậu Phong cần tập hợp quyền lực thì tôi lập tức đưa quán bar này ra cho cậu.”
“Bây giờ cậu chính là ông chủ ở chỗ này.”
Phạm Văn Bân vừa đi vừa giải thích cho Cao Phong.
Cao Phong gật đầu một cái, anh cũng không muốn biết rõ chuyện này.
Anh chỉ cần biết, bây giờ tài sản của tập đoàn Lân Vũ có rất nhiều, thế là được rồi.
“Tôi có hẹn với dòng họ Nam Phương, nên bây giờ tôi đi trước đây.”
Cao Phong gật đầu một cái, sau đó đi vào thang máy.
Dĩ nhiên Phạm Văn Bân muốn bản thân dẫn Cao Phong lên nhưng ông ta bị Cao Phong từ chối.
“Bộp bộp!”
Phạm Văn Bân không dám làm trái lời nói của Cao Phong, ông ta lập tức vỗ lòng bàn tay.
Khi quản lý Trương đi đến đây thì Phạm Văn Bân lập tức nói nhỏ bên tai anh ta.
“Ông chủ Bân, ông cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ lấy công chuộc tội, tôi sẽ giải quyết hết những việc này cho ông!”
Quản lý Trương nói xong thì vội vàng chạy về hướng vừa anh ta vừa đi.
Trên tầng cao nhất ở quán bar Ngọa Long là nơi dành cho khách quy.
Nam Phương Minh Nguyệt bắt đầu ăn món tráng miệng, cô ta ăn rất ngon.
Nhưng sau đó thì cô ta ăn không nổi nữa.
Lâu lâu cô ta lại mở điện thoại ra xem giờ, càng xem thì cô ta càng cảm thấy tức giận.