“Tôi biết rồi.” Lâm Vạn Quân gật đầu.
Sau đó, mọi người nói chuyện thêm một lúc rồi Cao Phong yêu cầu họ rời đi, chuẩn bị thật tốt cho trận chiến sắp tới.
“Anh Phong, anh gọi điện cho chị dâu bảo mình đi tăng ba một chút đi.” Long Tuấn Hạo sờ sờ cái đầu trọc của mình rồi nói bằng giọng bỉ ổi.
“Không uống, tôi không uống đâu.” Cao Phong không nói hai lời mà xua tay từ chối luôn.
Bây giờ anh đang rất sợ. Hôm qua đã làm ra chuyện sai trái như vậy rồi, sao anh có thể không nhớ rõ được cơ chứ.
Mặc dù anh và Lâm Chí Linh chưa phát sinh chuyện gì cả nhưng Cao Phong cũng không muốn phạm phải sai lần này thêm lần nữa.
Bây giờ trong lòng anh, “rượu” giống như một tai họa đáng sợ đang tồn tại vậy.
“Anh Phong, anh sao thế? Không phải tửu lượng của anh tốt lắm hả? Chúng tôi đều đã nghe danh của anh rồi, thần rượu ở quán bar Long Phi đấy. Bây giờ người ta vẫn còn truyền tai nhau về thần thoại của anh cơ mà.” Long Tuấn Hạo hơi sững người.
Liễu Tông Trạch cũng cười khúc khích rồi nói: “Mặc dù anh Phong của chúng ta đã quy ẩn giang hồ nhưng truyền thuyết của anh thì vẫn còn ở đó đấy nha.”
“Các cậu đừng có lắm mồm, tôi thực sự không uống rượu nữa đâu.” Cao Phong thấy đầu óc hơi choáng váng rồi.
Bây giờ anh chỉ muốn sắp xếp cho Lâm Vạn Quân làm một số chuyện rồi nhanh nhanh về nhà tắm rửa còn ôm Kim Tuyết Mai đi ngủ thôi.
Từ buổi tiếp tân ở khu thương nghiệp tiệc rượu ngày hôm qua đến giờ Cao Phong còn chưa đánh răng nữa.
“Không được đâu anh Phong, tối nay anh nhất định phải đi, dù không uống cũng phải đi.” Long Tuấn Hạo vươn tay kéo cánh tay của Cao Phong lại rồi nói bằng giọng vô cùng quả quyết.
“Bốp.”
Long Chí Minh vỗ bốp một cái vào tay của Long Tuấn Hạo rồi mắng: “Đừng có học thói không biết lớn bé như thế.”
“Không sao đâu, không cần để ý đến những chi tiết nhỏ như thế.” Cao Phong xua xua tay.
“Bỏ đi, để tôi nói thẳng vậy, không phải Tông Trạch có bạn gái rồi hay sao, nên cậu ấy muốn để anh gặp mặt cô gái đó một lần đấy.”
“Tông Trạch đã dẫn cô gái đó về gặp chú Gia Bình rồi, chờ chuyện ở Thành phố Đà Nẵng kết thúc, họ sẽ tổ chức lễ kết hôn đó.” Long Tuấn Hạo buông cánh tay của Cao Phong ra rồi đi thẳng vào vấn đề.
Cao Phong nghe vậy thì sững người một lát, mà đám người Lâm Vạn Quân cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lần này cái tên Liễu Tông Trạch đó nghiêm túc rồi hả?
“Không, không phải chứ? Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào vậy? Sao đã tính đến chuyện cưới gả rồi?” Cao Phong có hơi bối rối.
“Chậc, anh Phong ơi của tôi ơi, cái này gọi là đúng người đúng thời điểm, thời tới cản không kịp đấy anh…” Liễu Tông Trạch giải thích một cách yếu ớt.
“Chẳng nhẽ là cưới chạy bầu hả?” Cao Phong hỏi bằng giọng nghiền ngẫm.
“Ơ, không phải, không phải mà, tuyệt đối không phải là cưới chạy bầu. Bây giờ cùng lắm là hai chúng tôi mới chỉ nắm tay, sau đó hôn một cái lên mặt thôi…” Liễu Tông Trạch vội vàng xua tay rồi giải thích.
Nhìn bộ dạng cẩn thận đó của anh ta cứ như thể đang bảo vệ vàng bạc châu báu vậy.
“Anh Phong, để tôi nói cho anh nghe, người ta bảo là khi yêu chỉ số thông minh của con gái sẽ bằng không nhưng đến bây giờ thì rốt cuộc tôi cũng hiểu, chỉ cần thật sự động lòng thì chỉ số thông minh của người con trai đâu chỉ bằng không mà có khi còn âm luôn, âm hai trăm năm mươi luôn ấy chứ!”
“Bây giờ trông Tông Trạch có khác gì một thằng ngu đâu cơ chứ.” Long Tuấn Hạo bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, bày ra dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.
Cao Phong suy nghĩ một lát rồi cười mà nói: “Đến lúc cậu kết hôn, tôi sẽ tặng cậu một phong bao lì xì lớn nhé.”
“Cảm ơn anh Phong, cảm ơn anh Phong nhiều lắm.” Liễu Tông Trạch giống như chàng trai lần đầu biết yêu mà ngại ngùng cười một cái.
Trong lòng Cao Phong cảm thấy vô cùng xúc động, xem ra lần này Liễu Tông Trạch thực sự động lòng rồi.
Đối với thế hệ của họ mà nói sau khi ngủ với con gái nhà người ta một đêm mà vẫn nhớ tên của người ta là gì thì là chuyện bình thường. Nhưng đã bên nhau lâu như vậy mà mới chỉ nắm tay rồi hôn má một cái thì chắc chắn Liễu Tông Trạch không coi đoạn tình cảm này là chuyện đùa nữa rồi.
“Anh Phong, anh phải đi với bọn tôi chứ, dẫu sao đây cũng là chuyện trọng đại của người ta mà. Với cả tôi cũng nhắc đến anh với cô ấy nhiều lắm rồi, thế nên cô ấy rất sùng bái anh và muốn gặp anh nhiều lắm đấy.” Liễu Tông Trạch sờ sờ gáy rồi nói.
Cao Phong dừng lại một chút rồi vẫn nể mặt Liễu Tông Trạch.