“Con đang ở nhà của Cao Phong, nói chuyện với Kim Tuyết Mai để cô ấy có thể nhận thức rõ vị trí của mình ở đâu, chủ động rời xa Cao Phong.” Phạm Thanh Nhiên nhìn Cao Phong một cái rồi nhẹ giọng trả lời.
“Con!” Phạm An Quốc giật mình sững sờ, sau đó chỉ hận mài sắt không thành kim: “Con gái à, từ nhỏ con đã thông minh nhanh nhẹn, sao bây giờ cứ đụng tới Cao Phong là con lại trở thành như vậy hả?”
“Phát triển dần dần, thuận theo tự nhiên, con không biết điều này sao? Con đây là không có chuyện gì nên tự tìm việc để làm hả!”
Phạm An Quốc sững sờ, ngây người một lúc, cuối cùng cũng hiểu tại sao Cao Phong lại tức giận vậy rồi.
Loại hành vi này của Phạm Thanh Nhiên, chắc chắn chẳng có bất cứ người đàn ông nào có thể chịu nổi!
Tạm thời không bàn đến chuyện Cao Phong có thích Phạm Thanh Nhiên hay không, cho dù anh thực sự thích Phạm Thanh Nhiên, thậm chí xảy ra chuyện gì đó với Phạm Thanh Nhiên đi chăng nữa, cũng sẽ không muốn Phạm Thanh Nhiên đến tận nhà anh.
Chính bản thân Phạm An Quốc ở bên ngoài cũng có hai người phụ nữ.
Nhưng mấy người đó mà dám đến gây náo loạn ở nhà họ Phạm thì ông ta nhất định sẽ chán ghét bọn họ đến mức muốn giết bọn họ ngay tại chỗ!
Phạm An Quốc không muốn nói nhiều: “Cha không cần biết tình huống bây giờ thế nào rồi, con rời khỏi đó trước đi, chuyện khác tính sau.”
“Cha, có phải cha bị Cao Phong lừa rồi không? Anh ấy dám đánh cả con, anh ấy đánh con đó cha à!” Phạm Thanh Nhiên vẫn không buông tha.
“Cái gì?” Phạm An Quốc lại sửng sốt lần nữa, trong lòng tức giận muốn bốc khói.
Phạm Thanh Nhiên lớn như vậy rồi mà Phạm An Quốc còn chưa từng nhẫn tâm đánh cô ta cái nào.
Thế mà bây giờ Cao Phong lại dám đánh Phạm Thanh Nhiên?
Nhưng Phạm An Quốc chỉ nổi giận được ba giây, không thể không đè nén lửa giận xuống.
Hết cách rồi, đối mặt với sự hung hăng của nhà họ Diệp, ông ta không thể không nhẫn nhịn.
“Cha biết rồi, con cứ rời khỏi đấy trước đi, cha sẽ xử lý chuyện này.” Phạm An Quốc muốn an ủi Phạm Thanh Nhiên trước nên nói rất nhẹ nhàng.
Phạm Thanh Nhiên cắn răng nói: “Chuyện con nói cha sẽ làm theo chứ?”
“Làm! Làm!” Phạm An Quốc lắc đầu bất đắc dĩ.
“Được!” Phạm Thanh Nhiên hừ một tiếng, sau đó muốn đi ra ngoài.
“Cao Phong, anh cứ chờ đấy, xem nhà họ Phạm sẽ trừng trị anh ra sao!”
“Em vẫn ở thủ đô Hà Nội, lúc nào anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi thì đến cầu xin em!”
Trước khi rời đi, Phạm Thanh Nhiên bỏ lại câu đấy.
“Lần này tôi để cho cô đi.”
“Lần sau còn dám đến gây chuyện khiến người phụ nữ của tôi rơi nước mắt thì tôi sẽ giết cô.”
Cao Phong hững hờ nói, trong giọng nói ngập tràn sát ý lạnh lẽo.
Phạm Thanh Nhiên dừng lại, hừ lạnh một tiếng, rồi rời khỏi khu biệt thự trên núi Bồng Thiên.
Sau khi Phạm Thanh Nhiên đi rồi thì trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
“Được rồi, không sao cả rồi.”
Cao Phong khoát tay một cái với mấy người Kim Vũ Kiên, rồi ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.
“Cao Phong, anh đừng kích động, làm thế sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho anh.”
Trong lòng Kim Tuyết Mai không yên tâm, dựa vào lồng ngực của Cao Phong, trong thâm tâm rất cảm động, cũng rất lo lắng.
Cao Phong đánh Phạm Thanh Nhiên một cái tát này thì bao nhiêu công sức lâu như vậy ở thủ đô có khi đổ sông đổ bể hết cả rồi.
Sau đó, anh lại phải đối mặt với sự chèn ép của Cao Anh Hạo thêm một lần nữa.
“Có người dám uy hiếp người phụ nữ của anh, anh làm gì còn lý trí nữa hả?”
“Có chuyện thì cần lý trí nhưng một số chuyện thì không cần.”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, ấn tượng đối với Phạm Thanh Nhiên cực kỳ kém.
“Chị à, em cảm thấy anh rể nói không sai.”
“Có một số việc không cần phải dùng lý trí, giống như hồi nhỏ em bị người ta bắt nạt, chị biết rõ cách xử lý đúng đắn là đi gọi thầy giáo nhưng không phải chị vẫn giúp em đánh nhau đó sao?” Kim Vũ Kiên đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai ngẩn ra, sau đó lắc đầu thở dài.
Cũng bởi vì cô cảm thấy bản thân mình xuất thân thấp hèn, không thể giúp gì cho Cao Phong cả.
Bây giờ lại vì cô mà khiến kế hoạch của Cao Phong rối loạn, trong lòng vô cùng tự trách.