Kim Lực cười khẩy, bấy giờ mới cho người lấy khẩu súng lục trên người mấy gã thanh niên.
“Chiu chiu chiu chiu!”
Thoáng chốc súng bị lấy đi, Kim Lực không nể nang gì mà nổ súng luôn, lúc này mới giết chết mãy gã thanh niên.
Cao Quang Minh nhìn chằm chằm mấy gã thanh niên dưới đất, sau đó thu hồi ánh mắt.
Mấy gã trong này, có hai gã từng đi theo bên cạnh anh ta hạ mình làm chân tay, nói lòng không khó chịu là nói láo.
Nhưng mà anh ta biết, cảm giác khó chịu này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
“Kim Lực, bọn tao chửi oan mày.”
Gã thanh niên lúc trước gãi đầu nói.
“Đừng nói mấy thứ này, anh Minh, các anh câm mấy khẩu súng lục này, hiện tại chúng ta có hai đường có thể đi.”
“Một là tạm thời trốn ở đây, tìm cơ hội nghĩ cách bỏ chạy.”
“Con đường thứ hai nguy hiểm hơn chút xíu, nhưng em cảm thấy chúng ta có thể đánh cược một lần”
Kim Lực trâm giọng nói.
“Đừng nhắc tới nguy hiểm, chỉ cần nói đường nào thuận lợi nhất”
Cao Quang Minh khoát tay một cái.
“Đường thứ hai là, cử một vài gương mặt ra ngoài với em, nói là đã giết hết mọi người, sau đó trả trộn vào bọn người bên cạnh Cao Bằng.”
“Tìm cơ hội, giết chết Cao Bằng ngay và luôn.”
Cơn ớn lạnh dấy lên trong ánh mắt của Kim Lực.
Cao Quang Minh nghe vậy, thầm trâm ngâm mấy giây, nhưng lại lắc đầu một cái.
Phương pháp này không ổn lảm.
Linh nhà họ Cao đều biết mặt lắn nhau.
Muốn không bị người khác phát hiện là cả một vấn đề.
Sợ rằng bọn họ còn chưa kịp đến gân Cao Bằng đã bị phát hiện, không những vậy còn bị giết tại chỗ.
“Bây giờ mợ trẻ gặp nạn, ngày mai Cao Bằng sẽ đến rước cô ấy, chúng ta không có nhiêu thời gian”
Kim Lực nói ra chuyện này.
Cao Quang Minh và mọi người nghe xong thì lòng chấn động, sau đó Cao Quang Minh nhíu mày dậm chân tại chỗ.
“Mặt mũi của chúng ta quá dễ để nhận ra, cho nên con đường thứ hai không được.”
“Như vậy, chúng ta cứ tạm thời chốn ở chỗ này trước, ngày mai tìm cơ hội bảo vệ sự trong sạch của mợ trẻ.”
“Lấy cái tính xấu của Cao Bằng, gã muốn lấy mợ trẻ làm vợ thì chắc chắn phải ra tay với cô ấy.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ xây dựng một phòng tuyết cuối cùng ở khuôn viên Bằng Phi này, thừa dịp lúc gã buông lỏng cảnh giác, ra ngoài tiêu diệt gã.”
“Chỉ cần gã chết, mợ trẻ đương nhiên có thể tránh khỏi việc bị làm nhục.”
Cao Quang Minh nghiêm túc phân tích.
Mọi người không có dị nghị gì, lúc này mới khóa cửa căn hầm dưới lòng đất, ở bên trong căn hầm lắng lặng chờ đợi.
Thời gian đêm nay trôi qua, các địa phương khác xảy ra vô số chuyện.
Đối với người dân bình thường ở thủ đô Hà Nội mà nói, bọn họ cuối cùng cũng nghênh đón cái rét đầu tiên trong năm nay.
Trong một đêm, không khí lạnh tràn về khắp thủ đô Hà Nội, khắp nơi bao phủ trong buốt giá.
Cái rét bao phủ toàn bộ thủ đô Hà Nội.
Sáng sớm, một số nơi ở thủ đô Hà Nội đốt lên những hàng pháo đài.
Nội khu thành phố cấm đốt pháo bông pháo tre, nhưng Cao Bằng thì có thế đốt.
Tiếng pháo nổ âm ấm không ngừng, dây pháo nổ từng viên tỏa ra khói mù, lan truyền trong không khi.
Nghe mùi thuốc súng nồng nặc, hơn nữa đập vào mất là sương sớm trắng xóa, khiến người ta từng chút một cảm nhận được hương vị năm mới sắp đến.
Cho đến lúc này, rất nhiều người mới chợt nhớ tới hôm nay là một ngày trọng đại.
Đó là tiệc mừng đám cưới của cậu Bằng, người nắm giữ địa vị tối cao ở thủ đô Hà Nội.
Những ai có máu mặt ở thủ đô Hà Nội đều phải tham gia, ngay cả những người dân bình thường cũng có thế tham gia.