Nếu như anh không muốn cho họ biết, vậy thì bọn họ có tìm bao nhiêu cách cũng không thể nào dò ra được, dám sai người qua đây thì chỉ có một con đường duy nhất là phải chết.
Cho nên, người ngoài chỉ có thể suy đoán tình thế trong Tam Giác Vàng thôi.
Thậm chí họ còn không biết rõ được trong tập đoàn Vũ Nặc có bao nhiêu người nữa là.
Chỉ biết tập đoàn Vũ Nặc là một tập đoàn được liên minh bởi mấy nhà có thế lực lớn, về phần tên của vị thủ lĩnh mới là gì thì không một ai biết được.
“Anh Phong, tại sao anh không nuốt chửng luôn khối tập đoàn Phong Hạo, rồi sau đó tuyên bố ra bên ngoài Vũ Nặc chính là vua của Tam Giác Vàng chứ?”
Long Tuấn Hạo lau mặt, sau đó có chút nghi ngờ hỏi anh.
“Không cần thiết!”
Cao Phong khẽ xua tay.
“Khối tập đoàn Phong Hạo có nền móng rất lớn, số lượng người cũng vô cùng đông đảo.”
“Nếu dễ dàng phân thắng bại như vậy chắc chắn sẽ chỉ có thể khiến cho người bên ngoài hoài nghi mà thôi.”
“Mặt khác, chúng ta chia ra hai nửa thiên hạ thế này, vẫn còn kế hoạch khác…”
“Nói chung, tình cảnh hiện tại vô cùng ổn định rồi, tạm thời cứ như vậy đã.”
“Nếu chưa phải cùng đường cùng bước, vậy thì không nên khinh địch mà dùng đến khối tập đoàn Phong Hạo làm gì.”
“Bước tiếp theo, chúng ta chỉnh đốn lại hoàn chỉnh đi rồi lập tức tiến quân vào Nam Cương.”
Sau khi Cao Phong sắp xếp xong, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đương nhiên sẽ làm theo lời của Cao Phong.
Những sĩ quan phụ tá khác, qua mấy ngày được Cao Phong chỉ huy, liên tục thắng trận, tất cả bọn họ đều phục Cao Phong sát đất.
Từ trên xuống dưới, toàn bộ binh sĩ đều coi Cao Phong là tín ngưỡng của mình.
“Anh Phong, khi nào chúng ta đánh vào?”
Long Tuấn Hạo có hơi không kiên nhẫn, xoa xoa đôi bàn tay, hỏi anh.
“Chờ!”
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, chỉ nói một chữ.
“Chờ… được, được rồi!”
Long Tuấn Hạo không hiểu, nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Sau đó, Liễu Tông Trạch đi ra ngoài hút thuốc với Long Tuấn Hạo, Cao Phong ngồi một mình trong phòng.
“Tông Trạch, tôi không biết cảm giác của tôi có sai hay không.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy hình như anh Phong có chút thay đổi so với trước kia…”
Long Tuấn Hạo xoa xoa cái ót, hơi do dự, lẩm bẩm nói.
“Haiz.”
Liễu Tông Trạch nghe vậy thì hơi sửng người, sau đó thở dài một hơi, anh nhìn lên bầu trời cao kia.
“Làm sao anh ấy có thể không thay đổi được đây hả?”
“Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi gặp được anh Phong.”
“Lúc đó, ở thành phố Hà Nội, tôi đang đi theo Vũ Hoàng Minh.”
“Ngày đó, dù cho có đánh nhau đi chăng nữa, anh Phong cũng sẽ không giết chết người ta, nếu có thể tha thì sẽ tha.”
“Mà bây giờ, chỉ cần anh Phong nói giết thì sẽ giết, một đoàn binh cả mấy ngàn người, anh ấy ra lệnh đánh chết, mắt cũng không chớp một cái, thật sự khiến tôi cảm thấy có hơi sợ…”
Liễu Tông Trạch cọ cọ vũ khí trong tay, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Long Tuấn Hạo yên lặng gật đầu, anh cũng nhìn ra điểm này.
Dường như Cao Phong của hiện tại trở nên hơi u ám.
Hơn nữa, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, quả quyết chém giết, trong mắt anh, mạng người cũng không đáng để nhắc đến.
“Tôi không biết anh Phong biến thành dáng vẻ như thế này có phải là chuyện tốt hay không nữa.”
Long Tuấn Hạo sờ sờ đầu, khẽ thở dài.
Liễu Tông Trạch im lặng một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nói: “Thật ra thì anh Phong không thay đổi, anh ấy vẫn là anh Phong mà thôi.”
“Chỉ là, trước đây anh ấy đã từng đối xử rất tốt với bạn bè, cũng vô cùng nhân từ với kẻ thù.”