Đức Khánh chỉ nói hai ba lời lại khiến cho Long Tuấn Hạo trở nên á khẩu, không nói được lời nào một lần nữa.
Dù sao Long Tuấn Hạo vẫn còn trẻ tuổi, cũng không phải là người có loại tính cách trầm tĩnh, cho nên ở trước mặt Đức Khánh hoàn toàn không đủ để xem.
“Tông Trạch?”
Long Tuấn Hạo hơi hơi trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Liễu Tông Trạch.
Liễu Tông Trạch khẽ cau mày lại, anh ta cũng chưa từng tiếp xúc qua với Đức Khánh, cũng không nắm rõ phong cách làm việc của Đức Khánh.
Ngộ nhỡ những điều ông ta nói là sự thật thì sao?
“Tôi lại có một biện pháp.”
Thấy hai người Long Tuấn Hạo yên lặng, trong lòng Đức Khánh lại khinh thường một hồi.
Mấy tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh này, cũng có thể đứng trước mặt mình phô trương chỉ số thông minh sao?
“Đúng là bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy anh Phong của các cậu, đợi đến khi tôi tìm được rổi, tôi sẽ giao cậu ta cho các cậu.”
“Nếu như không thể tìm được, như vậy thì tôi cũng cũng bó tay.”
“Tất cả mọi người đều là vì cầu được người tài, không nhất thiết phải vì một chuyện cỏn con này mà đánh đánh giết giết lẫn nhau, có đúng không nào?”
Những lời nói này của Đức Khánh chỉ trong nháy mắt đã đạt được không ít sự ủng hộ của mọi người.
Rất nhiều người đứng đầu của các thế lực bọn giặc cướp Nam Cương đều gật đầu không ngừng.
Nhưng những lời này truyền vào tai đám người bọn Long Tuấn Hạo lại chỉ có những tiếng cười khẩy.
Chuyện cỏn con sao?
Chuyện có liên quan đến tình cảnh của Cao Phong, tuyệt đối không có chuyện nào nhỏ nhặt cả.
“Con mẹ mày bớt nói nhảm với ông đây đi!
Long Tuấn Hạo giữ im lặng gần mười giây, hoàn toàn mất đi lòng nhẫn nại.
Liên tục bị Đức Khánh nắm mũi dắt đi, trong lòng anh ta dâng lên một cơn giận dữ không tên.
“Ông đây hỏi ông một câu, người này ông có giao ra hay không?”
Long Tuấn Hạo nghiến chặt hàm răng ken két, nhìn về phía Đức Khánh mà gầm lên một tiếng giận dữ.
“Tôi đã nói hết rồi, tôi không có thấy anh Phong của các cậu.”
“Chí ít tôi vẫn chưa bắt được cậu ta.” Đức Khánh cau mày lại, lãnh đạm đáp lời.
“Con mẹ nó vậy mà mấy người còn đuổi giết anh ấy, anh ấy mới không thể không chạy trốn.”
Long Tuấn Hạo trợn to đôi mắt, lại rống lên một tiếng giận dữ.
Lần này đến lượt Đức Khánh không nói được lời nào.
Cho dù trước đó ông ta có nói ra bao nhiêu lời đường đường chính chính đi chăng nữa, nhưng mà việc doanh trại Đức Khánh bọn họ đuổi theo truy sát Cao Phong chính là sự thật.
Bây giờ Cao Phong rơi vào cục diện sống chết vẫn chưa biết được này, nguyên nhân cũng bắt nguồn từ doanh trại Đức Khánh của bọn họ, về điểm này bọn họ đều như nhau, không có cách nào phản lại.
“Mẹ kiếp! Ông đây chịu đủ rồi!”
“Trong vòng năm giây, ông không đưa ra được lời giải thích nào khiến cho tôi hài lòng.”
“Như vậy thì hôm nay Tam Giác Vàng và Nam Cương sẽ hoàn toàn khai chiến!”
Long Tuấn Hạo chậm rãi vung lên thanh cương đao, lưỡi đao dưới sự phản xa lại của ánh sáng mặt trời trở nên vô cùng nhức mắt.
Sắc mặt của Đức Khanh từ từ sa sầm lại, trong lòng nóng nảy không thôi.
“Năm!”
“Bốn!”
Trong thời gian Đức Khánh đang ngẩn người ra, Long Tuấn Hạo đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Mà mười chiếc xe tăng tác chiến ở lục địa ở phía sau lưng anh ta cũng đã bắt đầu điều chỉnh góc độ, pháo đồng nhắm thẳng về phía mấy trăm ngàn bọn giặc cướp Nam Cương.
Loại hỏa lực với uy lực kinh khủng như vậy, chỉ cần một quả pháo được phóng ra,sợ rằng có ít nhất hơn một trăm người bị thương mà chết.
Mười chiếc xe tăng, chỉ cần một loạt pháo được nổ ra, tối thiểu phải có hơn ngàn người bị chết.
Mấy trăm ngàn tên giặc cướp Nam Cương này có thể ngăn được bao nhiêu đợt công kích chứ?
Càng quan trọng hơn chính là, dưới sự hạn chế từ những áp lực to lớn của loại hỏa lực nặng này, bọn họ muốn ra tay phản kích lại e rằng cũng muôn vàn khó khăn!