“Nhìn qua thì, tòa nhà của Công ty Bất động sản Phong Mai xây dựng thành quy mô lớn đến như vậy, đúng thật sự là tiền muôn bạc biển, sợ là đã để lọt không ít thuế vụ rồi đúng chứ.”
Tên thanh niên kia cảm thấy không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, sau đó muốn ngồi xuống.
“Mày con mẹ nó nói cái gì vậy?” Long Tuấn Hạo trừng ánh mắt hung dữ lên, cất giọng mắng.
“Anh dám công khai nhục mạ nhân viên thuộc thể chế của nhà nước, anh có tin là bây giờ tôi sẽ lập tức tiến hành tra khảo anh hay là không!”
Tên thanh niên vốn dĩ là đã định ngồi xuống rồi, nhưng mà nhìn thấy tình cảnh như vậy thì lại một lần nữa đứng thẳng người lên, sau đó lạnh lùng quát Long Tuấn Hạo một tiếng.
Long Tuấn Hạo còn muốn nói chuyện, nhưng mà anh ta lại bị Lâm Vạn Quân dùng một tay ngăn lại.
“Theo cách nói như vậy của anh đây thì, chỉ cần tòa nhà cao ốc của Công ty được xây dựng rộng lớn, thì đều có nghi án trốn thuế.”
“Vậy thì tôi cảm thấy, trên toàn bộ đất nước Việt Nam này có nhiều Xí nghiệp đến như vậy, đều phải làm phiền các anh đây đi đến điều tra một lượt nhỉ.” Lâm Vạn Quân thản nhiên mở miệng.
Chỉ bằng một câu nói, nhưng lại lần nữa khiến cho tên thanh niên kia bị chặn họng rồi đuổi trở về.
Anh ta cũng biết rõ, câu nói kia của chính mình là không chứng không cứ, cho nên không thể nào lật lại được bất cứ đợt sóng gì.
Cố ý nói ra câu nói kia cũng chỉ là vì cảm thấy không thoải mái với đám người Lâm Vạn Quân mà thôi.
“Hừ!” Tên thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang một bên khác, dáng vẻ vẫn còn rất tự cao.
“Dù gì thì tôi cũng vẫn được coi như là nhân viên thuộc thể chế của nhà nước, chỉ cần có sự nghi ngờ thì cũng có quyền tiến hành điều tra.”
“Như thế nào?” Tên thanh niên kia hơi bĩu môi, thách thức nói.
“Mày con mẹ nó vậy mà lại thật sự vẫn còn muốn điều tra sao!” Lại một lần nữa, Long Tuấn Hạo tiến lên phía trước một bước, chỉ tay vào tên thanh niên kia mà quát lên.
“Càn rỡ! Anh thật sự muốn để cho tôi tiến hành tra khảo đối với anh hay sao?” Tên thanh niên hừ lạnh một tiếng trong họng.
Long Tuấn Hạo nghe xong thì bật ra một tiếng cười lạnh, tức miệng mắng to: “Cái con mẹ nó! Đời này của ông đây có thể dung túng cho bất cứ ai, nhưng mà cho tới nay cũng chưa từng dung túng cho kẻ ngu đần! Mày động đến tao một chút thử xem!”
“Hành động như thế này của Công ty Bất động sản Phong Mai là có ý gì?” Lúc này, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt âm u và nặng nề đứng lên.
“Công khai nhục mạ nhân viên thuộc thể chế của Chính phủ, còn muốn ngang ngược chống đối việc thi hành pháp luật, lá gan đúng là không nhỏ.” Lại có thêm một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng lên.
“Tôi thấy Công ty Bất động sản Phong Mai, như thế này là đang muốn làm gì thế?”
“Đã nghe nói từ sớm rằng, Công ty Bất động sản Phong Mai có thể một tay che trời ở Thành phố Hà Nội, trước kia tôi vẫn còn không tin, bây giờ thì thật sự là tin rồi.”
“Những người bạn đồng nghiệp ở Thành phố Hà Nội này, mọi người làm việc như thế nào vậy?”
Chỉ một thoáng, càng ngày càng có thêm nhiều người đứng lên, trên mặt của người nào cũng mang theo vẻ không được thân thiện mà nhìn về phía đám người Lâm Vạn Quân.
Mặc dù những nhân viên thuộc thể chế nhà nước kia của Thành phố Hà Nội lúc này cũng giống như là đang ngồi trên đống lửa, sắc mặt ai cũng đỏ bừng, nhưng mà đến cuối cùng, vẫn không có người nào đứng lên bênh vực.
Bọn họ chỉ có thể giữ yên lặng và bày ra dáng vẻ sẽ không giúp bên nào trong hai bên.
Lâm Vạn Quân nhìn những chuyện đang xảy ra ở trước mắt này, ánh mắt híp lại, nhưng mà ông ta cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.
“Nói mày đấy thì làm sao nào, Long Tuấn Hạo ông đây, con mẹ nó mắng mày đấy.”
“Tao con mẹ nó thật sự đúng là có chút không phục, tao muốn thử nhìn xem, ngày hôm nay mày có thể dẫn tao ra khỏi Thành phố Hà Nội này hay không.” Long Tuấn Hạo tiến lên một bước, sau đó hét lớn lên.
Thái độ ngang ngược này của Long Tuấn Hạo quả thật là cũng có chút tác dụng, đã khiến cho rất nhiều người đều hơi thu bớt thái độ của chính mình lại một ít.
Thế nhưng, trên thực tế, cái tên thanh niên đang phải đứng mũi chịu sào kia lại không thể nào nhẫn nhịn được.
“Được! Được lắm! Vậy thì ngày hôm nay tôi cũng sẽ thử một chút!” Tên thanh niên khẽ vẫy tay.
Mấy người nhân viên làm việc đang đứng chờ ở ngoài cửa nhìn thấy tên thanh niên kia vẫy tay ra hiệu thì lập tức đi tới, muốn bắt Long Tuấn Hạo lại.
“Làm cái gì, làm cái gì hả?” Liễu Tông Trạch nhíu mày, đưa tay đẩy vai của một người nhân viên.
“Ai dám ra tay, ai dám bao che thì cũng đều bắt lại hết một lần luôn!”
“Đang làm cái gì thế hả!”