“Cô giao không đủ, cho nên phải giao thêm.” Anh Trần lắc đầu nói.
Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, lúc cho thuê phòng không kí bất kì hợp đồng gì, nên chủ thuê nhà nói cái gì thì là cái đó.
Nhưng cô không hề nghe tin gì về khoản tiền thuê nhà bị thiếu cả.
“Anh Trần, gần đây tôi hơi khó khăn, sau một khoảng thời gian ngắn tôi nộp được không?” Kim Tuyết Mai cắn mỗi một cái, giọng điệu mang vẻ cầu xin.
“Ha ha.” Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Kim Tuyết Mai, các hộ gia đình đang hóng hớt đều cười nhạo.
“Có lúc nào cô không khó khăn, trong này ai không khó khăn?”
“Bây giờ thịt lợn cũng đã lên giả, đương nhiên tiền thuê nhà 3 phải tăng giá.”
“Không phải tôi đang thương lượng với cô, cô giao thêm một triệu bảy trăm nghìn, còn không hai người dọn ra ngoài ngay đi.” Anh Trần bĩu môi một cái, nói.
Kim Tuyết Mai đứng như trời trồng mất mấy giây, nhẹ gật đầu, sau đó dẫn Cao Phong rời khỏi sân.
“Ai, một người phụ nữ dẫn theo một thằng ngu. Ông nói xem, quả là một cặp đôi thú vị.
“Chưa chắc đã là em trai của cô ta à nha, ai biết quan hệ của bọn họ là như thế nào.”
“Có nghề ngon thì không làm, cô ta căn bản còn ngu hơn cả em trai mình! Nếu cô ta làm cái nghề đó, tôi sẽ là khách hàng đầu tiên đấy, ha ha…”
Đám người trong chung cư cười mãi không ngừng, liên tục bàn luận.
Kim Tuyết Mai dẫn theo Cao Phong vào chỗ làm, Hứa
Viễn Nam đã đứng chờ ở bên ngoài từ lâu.
Thấy Kim Tuyết Mai đi tới, Hứa Viễn Nam lúc này mới hạ cửa xe xuống, nói: “Lên xe đi!”
“Tổng giám đốc Nam, bà chủ đầu rồi a?” Kim Tuyết Mai do dự một chút rồi hỏi.
“Lên xe trước rồi nói sau, các người đến đây để đền tội, hiểu không?” Hứa Viễn Nam cố ý đen mặt, nói giọng kém thân thiện.
Kim Tuyết Mai dừng một chút, rồi đánh phải dẫn Cao
Phong lên xe.
Hứa Viễn Nam thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Kim Tuyết Mai, khỏe miệng hiện một nụ cười đầy ẩn ý, lúc này mới khởi động xe.
Hai người Kim Tuyết Mai và Hứa Viễn Nam không nói gì, còn Cao Phong thì ngồi ở hàng ghế sau cầm điều khiển chơi xe điều khiển từ xa.
“Tổng giám đốc Nam, đây không phải là đường đi bệnh viện?” Kim Tuyết Mai nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên hỏi một câu.
“Ừm, tôi biết.” Hứa Viễn Nam trả lời với giọng điệu ngả ngớn.
Kim Tuyết Mai sững sờ, cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
“Tuyết Mai à, thật ra chuyện này nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, tôi có thể giải quyết bằng một câu nói ngay!”
“Một trăm bảy mươi lăm triệu tiền thuốc men đối với tôi mà nó chỉ là tiền ăn một bữa cơm, chắc là cô cũng biết.”
“Cho nên số tiền này đối với tôi mà nói không hề quan trọng chút nào.” Hứa Viễn Nam vừa lái xe, vừa nhìn biểu cảm của Kim Tuyết Mai thông qua kính chiếu hậu.
Kim Tuyết Mai dừng một chút, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trả lời: “Tổng giám đốc Nam, dù ông có cần số tiền kia hay không, chúng tôi đều sẽ trả.
“Trách nhiệm thuộc về chúng tôi nên tôi sẽ không trốn tránh, xin Tổng giám đốc Nam có thể cho chúng tôi một cơ hội.”
Về phần tranh luận với Hứa Viền Nam rốt cuộc chuyện này nên trách ai, Kim Tuyết Mai không còn tâm trạng nào để nghĩ nữa.
Kim Tuyết Mai không quen biết ai ở thị trấn Biển Đông, Hứa Viền Nam hoàn toàn có thể đì chết bọn họ ở đây.
Hơn nữa hoàn cảnh hiện tại cũng không cho phép cô làm như vậy.
“Một trăm triệu, sao cô có thể có được?” Hứa Viễn Nam nhếch môi cười.
Kim Tuyết Mai rơi vào im lặng một lúc, một trăm triệu, bản thân cô cũng không biết g ở đâu ra.
“Tôi nói thẳng vậy. Các cô cùng tôi tham gia một bữa tiệc.
“Tham gia xong bữa tiệc thì chuyện này coi như giải quyết xong” Hứa Viễn Nam nhìn Kim Tuyết Mai im lặng thì mở đường nói.
Kim Tuyết Mai nhíu chặt mày, cô biết, bữa tiệc này chắc chắn là không hề đơn giản.
“Có hai con đường, hoặc là bây giờ tôi đưa các cô lên đồn, hoặc là chúng ta đi ăn cho xong bữa cơm này, nói chuyện một chút là được. Cô tự mình chọn đi.” Hứa Viễn Nam nói bằng giọng điệu mạnh mẽ.