Cao Phong đã không kịp chờ đợi thêm.
Thái độ của anh lúc này chỉ có một.
Anh muốn chiến đấu, tôi sẽ chiến đấu, tôi có trăm nghìn anh em!
Ba trăm sáu mươi nghìn đại quân áp sát làm toàn bộ Tây Vực rơi vào sôi trào trong nháy mắt.
Mặt đất chấn động, bụi mù ngập tràn.
Một trận đại chiến hết sức căng thẳng nổ ra.
Thế lực khắp Tây Vực nghe tin đều lập tức hành động.
Cao Phong dẫn người từ chiến khu phía đông bắt đầu đi tới, kẻ đứng mũi chịu sào chính là mười mấy thế lực nhỏ.
Lúc này, hơn mười thế lực cường đạo Tây Vực đã nghe tin, họ đồng loạt tập hợp lại.
Bọn họ đã nghe được tin tức, các thế lực to lớn phía sau cũng đang mở họp hội ý, chắc là rất nhanh là có thể đưa ra kết quả.
Mà lúc này bọn họ không còn lựa chọn, họ chỉ có thể tạm thời cùng nhau liên thủ, chuẩn bị xem đối phương có thái độ gì.
Mười mấy thế lực nhỏ liên hợp lại, tổng số người gần một trăm nghìn.
Tuy không cách nào so được với ba trăm sáu mươi nghìn người của Cao Phong, nhưng chắc chắn vẫn là một lực lượng vô cùng kinh khủng.
Lúc này, gần một trăm nghìn cường đạo Tây Vực đồng loạt bước ra khỏi doanh trại đóng quân, đứng ở trên đất trống Tây Vực.
Một trăm nghìn người đứng kéo dài, thoạt nhìn trông trùng trùng điệp điệp, khí thế lên tận trời.
Những thủ lĩnh các thế lực trong doanh trại đứng ở hàng đầu, nhìn đám người Cao Phong phía xa đang càng ngày càng gần.
Năm cây số, ba cây số, hai cây số.
Khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần.
Cho đến khi đi được khoảng năm trăm mét, đại đội sau lưng Cao Phong mới dần dần dừng lại.
Mà điều khiến những người Tây Vực này kinh ngạc chính là, người thanh niên trước nhất này, vẫn luôn không hề ngừng ý định, tiếp tục sải bước về phía trước.
Ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét…
Người thanh niên dáng vẻ bình tĩnh vẫn bước tới gần nơi cường đạo Tây Vực năm mươi mét, sau đó mới dần dần dừng lại.
Một trăm nghìn tên cường đạo bên Tây Vực lúc này đang chìm vào ngơ ngác.
Năm mươi mét?
Khoảng cách này tuyệt đối rơi vào tầm bắn của bọn họ!
Trên thế giới này, thật sự có loại người không sợ chết sao?
Nhưng mà, không biết vì sao, yết hầu của bọn họ không ngừng chuyển động, thậm chí còn có người nâng vũ khí lên rồi.
Thế những vẫn không có ai dám nổ súng.
Hoặc là cái dáng vẻ vô cùng lạnh nhạt của người thanh niên này làm bọn họ chấn động.
Lại có lẽ là hơn một trăm nghìn binh mã trùng trùng điệp điệp sau lưng người thanh niên ấy khiến bọn họ không dám hành động liều lĩnh.
“Tôi là Cao Phong.”
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng sừng sững tại chỗ.
Gió bắc Tây Vực rít gào, làm quần áo trên người Cao Phong bị thổi bay phấp phới.
Mười mấy tên cầm đầu doanh trại nhìn nhau, không hề gấp gáp muốn mở miệng.
“Các người không biết tôi.”
“Nhưng tôi muốn để các người biết đến tôi.”
“Đồng thời, nhớ kĩ cái tên này.”
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh nói.
“Con mẹ mày đang bốc phét gì đấy?”
“Mày tưởng mày có nhiều người lắm à? Mày có biết Tây Vực này có bao nhiêu người không?”
Một tên cầm đầu của Tây Vực thực sự không nhịn nổi nữa, lập tức bước lên trước mắng chửi.
“Con mẹ nó bớt phí lời đi! Cho chúng tao biết mày đến từ đâu trước.”
Lời của tên cầm đầu vừa dứt, mấy tên cầm đầu khác cũng hừ lạnh một tiếng.
Thế nhưng, đối với những lời nói của bọn họ, Cao Phong lại làm như không nghe thấy.