Dù sao có câu chuyện xưa là giết được thỏ, mổ chó săn, huống chi lúc trước Mạnh Tuấn Phi còn ra tay với Cao Phong.
Cho nên trong lòng đám người Mạnh Tuấn Phi đều không nhịn được có chút không yên lòng.
“Tuấn Hạo không quay về, như vậy bên Tam Giác Vàng do Tuấn Hạo đứng đầu.”
Cao Phong cầm bản đồ, nghĩ một lát nói.
“Được, không thành vấn đề.”
Lúc này Long Tuấn Hạo gật đầu đồng ý.
“Sau đó bên Nam Cương, giao cho các cậu.”
Cao Phong chỉ mười ba binh sĩ.
“Vèo!”
Mười ba binh sĩ vốn sửng sốt, sau đó cùng đứng dậy, vẻ mặt được cưng chiều mà sợ hãi.
“Anh Phong, chúng tôi, chúng tôi không được…”
“Đúng vậy anh Phong, bọn tôi dùng súng còn được, nhưng bảo bọn tôi đi dẫn dắt người khác, quản lý nơi rộng như vậy, chúng tôi không quản được đâu.”
Mười ba binh sĩ đều biết phân lượng của mình, cho nên tất cả đều xua tay từ chối.
“Tôi nói các cậu được, thì các cậu được.”
“Người không đủ năng lực cũng không sao, nhưng nhân phẩm nhất định không có trở ngại.”
“Năng lực có thể bồi dưỡng, mưu kế có thể học tập.”
“Nhưng nếu không có nhân phẩm, thứ này không học được.”
“Từ hôm nay trở đi, mười ba người thành Thập Tam Thái Bảo của khối tập đoàn Phong Hạo, vâng mệnh trấn thủ bình an của Nam Cương.”
Cao Phong ra lệnh một tiếng, mười ba người không dám nói thêm nữa, vội vàng làm tư thế nghiêm.
Thập Tam Thái Bảo.
Đây là cái tên Cao Phong đột nhiên nghĩ tới, cảm thấy rất thích hợp.
“Được, vậy thì quyết định như vậy đi.”
“Đến lúc đó có chuyện gì, các cậu bàn bạc với nhau.”
“Nếu như xuất hiện ý kiến khác nhau, hoặc có chuyện không giải quyết được, có thể gọi điện cho tôi.”
Cao Phong chậm rãi thu hồi bản đồ, nhìn mọi người nói.
“Được! Không thành vấn đề.”
Đám người Long Tuấn Hạo đều gật đầu đồng ý.
Nhưng đám người Mạnh Tuấn Phi, trong lòng là ảm đạm.
Quả nhiên, Cao Phong vẫn không tha thứ cho bọn họ.
Bởi vì lúc phân chia địa bàn, chỉ riêng không nói bọn họ.
Không phải như vậy đã biểu đạt rất rõ ràng rồi sao?
Chắc chắn là muốn tước binh quyền của bọn họ!
Không biết Cao Phong sẽ sắp xếp bọn họ đi tới nơi nào đây.
Nhưng Mạnh Tuấn Phi cảm thấy, chỉ dựa vào lúc trước mình muốn giết Cao Phong, Cao Phong có thể tha cho ông ta một mạng, đã xem như ban ân.
Kế tiếp, Cao Phong nói một lát với mọi người, sắp xếp đối với một số vấn đề.
Anh chuẩn bị ngày mai trở về Việt Nam, chuyện bên này, anh chắc chắn không tự mình đi giám sát, cho nên sắp xếp được bao nhiêu thì cố gắng sắp xếp thỏa đáng.
Mà trong quá trình này, đám người Mạnh Tuấn Phi vẫn có chút mất hồn mất vía.
Bọn họ không có oán hận gì, chỉ có cảm giác không được tín niệm, thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì, mọi người tản đi.”
“Tuấn Hạo, Tông Trạch, chúng ta ra ngoài một lát, thuận tiện đứng gác, tôi nghĩ các anh em sẽ uống tới khuya.”
Cao Phong gọi Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Anh đối với Mạnh Tuấn Phi, còn có Thập Tam Thái Bảo, chắc chắn là có tín niệm.
Nhưng tín niệm thì tín niệm, có một số việc, cũng chỉ có thể nói với Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.
“Dạ!”
Mọi người đều gật đầu, sau đó muốn đứng dậy.
Mà Mạnh Tuấn Phi thì có chút sốt ruột, sao từ đầu tới đuôi, Cao Phong đều không nói để bọn họ đi đâu?