Mà những người khác cũng cắn chặt răng, buông vũ khí mạnh xuống.
Thế mạnh đã mất, nếu ngoan cố chống lại đúng thật là một hành động ngu ngốc.
“Bắt lại!” Long Tuấn Hạo lập tức hạ lệnh.
Mấy trăm người nháy mắt tiến lên, lập tức khống chế được đám người Cao Mỹ Lệ.
“Khoan đã!!”
“Không ai được động đến cô ấy!!”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
Động tác của mọi người cũng vì tiếng nói này mà ngưng lại.
Cao Phong khẽ nhíu mày, nhìn về phía người tới.
Quả nhiên, đúng là Liễu Tông Trạch.
Trong nháy mắt nhìn thấy Liễu Tông Trạch, Cao Mỹ Lệ sửng sốt, sắc mặt càng trắng bệch hơn.
Cho dù cô ta biến thành bộ dạng gì cũng sẽ không để ý tới ánh nhìn của người khác.
Nhưng mà nếu đó là Liễu Tông Trạch, cô ta không thể không để bụng.
“Tông Trạch.”
Cao Mỹ Lệ kêu to một tiếng, trong mắt chôn giấu vô số thống khổ.
Lúc này trên mặt Liễu Tông Trạch rất tiều tụy, nhiều chỗ trên mặt xuất hiện vệt nước mắt đã khô.
Trong ánh mắt, càng khó nén sự thống khổ.
Mây đen trên trời càng ngày càng đè xuống khiến cho không khí càng thêm áp lực, làm người ta có cảm giác khó thở.
“Vù!”
Liễu Tông Trạch chậm rãi cất bước tiến lên, đi về phía Cao Mỹ Lệ.
“Ngăn cậu ta lại!” Long Tuấn Hạo lập tức nhíu mày hạ lệnh.
Anh ta cho rằng, Liễu Tông Trạch vẫn còn đang mê muội chưa tỉnh, cho nên đến cứu giúp Cao Mỹ Lệ.
Khúc Đại Minh lập tức dẫn người tiến lên, chặn đường Liễu Tông Trạch.
“Tông Trạch, trong tay bọn họ có súng, đừng đi qua.” Khúc Đại Minh nhíu mày nói.
“Cô ấy sẽ không đụng đến tôi.” Liễu Tông Trạch cũng không nhìn Khúc Đại Minh, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Cao Mỹ Lệ.
“Nếu như cô ta bắt cậu làm con tin thì sao?” Lông mày Khúc Đại Minh nhăn chặt.
“Tôi nói cô ấy sẽ không đụng đến tôi, để tôi qua đi!!”
Liễu Tông Trạch đẩy Khúc Đại Minh, lại cất bước tiến lên một lần nữa.
Nhưng đám người Khúc Đại Minh, lại chặn ở phía trước.
Lúc này, nếu như đám người Cao Mỹ Lệ bắt Liễu Tông Trạch làm con tin, vậy chắc Cao Phong cũng chỉ có thể buông tha cho Cao Mỹ Lệ.
“Để cậu ta đi đi.” Cao Phong thở dài một tiếng, sau đó mở miệng hạ lệnh.
Đám người Khúc Đại Minh vội vàng dừng bước, không ngăn Liễu Tông Trạch nữa.
Hơn một nghìn ánh mắt chăm chú nhìn theo, hốc mắt Liễu Tông Trạch mang nước mắt, chậm rãi hướng về phía Cao Mỹ Lệ.
Từng bước một vô cùng gian nan.
Cao Mỹ Lệ cũng trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Liễu Tông Trạch, cổ họng nghẹn ngào ộn, muốn nói lại thôi.
“Tông Trạch, anh…không phải anh đã ngủ rồi sao?” Ánh mắt Cao Mỹ Lệ tan rã, cô ta khẽ hỏi.
Liễu Tông Trạch nhìn chằm chằm Cao Mỹ Lệ, bỗng nhiên bật cười nói: “Anh Phong đã nói với anh, nếu không muốn uống rượu thì hãy lặng lẽ phun rượu ra khăn giấy, sau đó ném khăn giấy xuống đất.”
“Cho nên, anh cố ý đổi thành rượu tây trong suốt, sau đó phun rượu ở trên khăn giấy.”
Liễu Tông Trạch nói lời này với Cao Mỹ Lệ giống như nói về việc nhà, giọng điệu rất tùy ý.
“Anh…” Cao Mỹ Lệ trừng lớn mắt.
Liễu Tông Trạch từ từ đi đến trước mặt Cao Mỹ Lệ, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cao Mỹ Lệ.
“Chị Lệ! Bắt lấy anh ta! Chúng ta có thể sống sót!”
Thuận Hiếu Hòa tiến lên phía trước, chĩa súng về phía Liễu Tông Trạch.
Hơn một trăm tên vệ sĩ không nói không rằng cũng lập tức bao vây Liễu Tông Trạch.
“Cút! Tất cả cút ra cho tôi! Thả anh ấy ra!”
Cao Mỹ Lệ đột nhiên hét lên, đồng thời chĩa súng vào đầu Thuận Hiếu Hòa.