Long Tuấn Hạo nhìn vẻ mặt của Liễu Tông Trạch có gì đó không bình thường, vội vàng mở miệng nói đùa để điều tiết lại bầu không khí kì lạ trong phòng.
Trong lòng Cao Phong thật sự hơi buồn bực đến khó chịu, anh nhìn qua Liễu Tông Trạch một chút, trong lòng muốn nói lại thôi.
“Không sao! Không có cả! Mọi người đều thoải mái ngồi xuống đi!” Liễu Tông Trạch khoát tay một cái, sau đó cười nói.
Cao Phong ngồi ở vị trí tận cùng phía bên trong, mà Phạm Thanh Nhiên ngồi ở ngay bên cạnh Cao Phong, bên kia chính là Cao Mỹ Lệ và Liễu Tông Trạch.
Long Tuấn Hạo tươi cười vô cùng rạng rỡ, không hề có một chút tự ý thức là mình đang làm kỳ đà cản mũi, vội vàng cho rót nước uống cho mấy người trong phòng.
Có Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch ở đây, bầu không khí cũng sẽ không lúng túng.
Nhưng mà trong lòng Cao Phong vẫn luôn buồn bực khó hiểu. VỪa rồi, rõ ràng là lòng bàn tay của anh đã bị người khác gãi nhẹ mấy cái, chắn chắn kẻ đó chính là Cao Mỹ Lệ.
Nhưng mà tại sao cô ta phải làm như vậy?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cô ta thì hình như cô ta không hề biết gì về chuyện này?
Chẳng lẽ chuyện này chỉ là ảo giác của Cao Phong sao? Anh thật sự đã hiểu nhầm ư?
“Anh Phong! Anh Phong! Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Liễu Tông Trạch kêu một tiếng.
“Không có gì! Tôi chỉ đang suy xét về kế hoạch lúc trước, mọi người cứ chơi đùa thoải mái đi!” Cao Phong nhẹ nhàng khoát tay, đưa tay sờ sờ cằm và nói.
Mọi người đều biết là Cao Phong tương đối bận rộn, cho nên cũng không để ý nhiều, tự mình trò chuyện, cười đùa.
Bên trong phòng riêng tràn đầy tiếng cười nói, mặc dù Cao Mỹ Lệ rất ít nói chuyện, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt, không hề mất lễ phép.
Khi Liễu Tông Trạch đi ra nhà vệ sinh một chút, mà Kim Tuyết Mai vừa vặn gửi tin nhắn cho Cao Phong, Cao Phong trả lời cho cô một tin nhắn rồi thuận tay đặt điện thoại di động trên mặt bàn.
“Ồ! Anh Phong! Điện thoại di động của anh là mẫu điện thoại mới nhất phải không?”
Từ đầu đến cuối, Cao Mỹ Lệ vẫn ít nói chuyện, nhưng lúc này lại đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Đó là tất nhiên rồi! Trong nước vẫn chưa được ra mắt và kinh doanh đâu! Tôi đã nhờ người khác mua giúp đấy!” Phạm Thanh Nhiên nói bằng giọng vô cùng kiêu ngạo và tự hào.
“Bạn của tôi đã mua một cái. Thật sự đẹp quá! Cái đó… Tôi có thể xem một chút không?” Trên mặt Cao Mỹ Lệ hiện ra vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn để lộ sự khát vọng.
Cao Phong hơi do dự một chút, vẫn chưa kịp mở miệng.
“Trong điện thoại của Anh Phong có rất nhiều thứ quan trong, cô mượn điện thoại để làm gì chứ?” Long Tuấn Hạo lập tức nhíu mày, trách móc một câu.
Con người anh ta vốn là như vậy, chỉ cần anh ta cảm thấy đúng, anh ta sẽ không quan tâm đối phương có thân phận gì, lập tức mở miệng oán trách ngay tại chỗ.
“Vậy à! Tôi xin lỗi…” Cao Mỹ Lệ hơi lúng túng và nhút nhát, vội vàng xin lỗi rồi cúi đầu.
Nhưng mà Long Tuấn Hạo vừa nói như vậy, Cao Phong lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, thuận tay trả lời Zalo rồi sau đó đưa điện thoại di động về phía trước mặt Cao Mỹ Lệ.
“Cô xem đi!” Cao Phong gật đầu một cái.
“Cám ơn anh Phong!” Cao Mỹ Lệ ngọt ngào cười một tiếng, sau đó cũng không khách khí, cầm điện thoại di động lên và bắt đầu lướt nhẹ.
“Wow! Tốc độ làm việc thật nhanh, bộ nhớ trong cũng rất lớn.” Cao Mỹ Lệ vừa xem vừa tự lẩm bẩm.
“Đó là tất nhiên rồi! Tôi đã lựa chọn một cách cẩn thận mà!” Phạm Thanh Nhiên lại kiêu ngạo và tự hào thêm một lần nữa.
Cao Phong đưa tay kéo kéo tay áo của Phạm Thanh Nhiên, tỏ vẻ nhắc nhở cô ta, lúc này Phạm Thanh Nhiên mới ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Cao Mỹ Lệ cũng chỉ xem trong khoảng không tới một phút rồi dùng hai tay trả điện thoại di động lại cho Cao Phong, hơn nữa còn lên tiếng cảm ơn một lần nữa.
“Nếu cô thích, tôi để cho Tông Trạch liên lạc ra nước ngoài, đặt mua cho cô một cái!” Cao Phong thuận miệng nhắc một câu.
“Thôi không cần đâu! Tôi không muốn để cho Tông Trạch sử dụng tiền bậy bạ vì tôi.” Cao Mỹ Lệ cực kỳ nghiêm túc, lại vô cùng hiểu chuyện trả lời.
“Xùy…” Phạm Thanh Nhiên không biết nổi điên cái gì, bĩu môi hừ lạnh một tiếng.
Dường như cô ta không thích Cao Mỹ Lệ lắm thì phải.
“Sao rồi? Có vẻ mọi người trò chuyện rất vui nhỉ?” Liễu Tông Trạch tươi cười đi vào phòng.