“Những người muốn giết tôi thì trong mắt tôi không có con gái đâu.”
Cao Phong nói ra lời ấy, cả bàn tay đột nhiên vung ra.
“Bốp!”
“Bốp!”
Bàn tay thanh thoát còn lực đánh của tay thì mạnh bạo, không chút thương tiếc, không chút lưu tình.
Anh tát liên tiếp ba phát vào mấy người kia, anh đánh cho cô gái áo đỏ kia khóe miệng rướm máu, ngồi bệt ngay xuống đó, hai tay ôm lấy mặt của mình.
Đối mặt với lực đánh vô cùng mạnh mẽ của Cao Phong, bọn chúng không chỉ không còn chút sức lực nào mà đánh nhau, hơn nữa là đã chẳng còn chút tinh thần, dũng khí gì để có thể tiếp tục giao chiến với Cao Phong.
Lúc này, năm tên thanh niên kia cũng đã bị Cao Phong giải quyết xong hết.
”Ông Ngô à, Cao Vũ là một võ sĩ, hơn nữa anh ta còn là một võ sĩ cực kì nổi tiếng!!” Phạm Thanh Nhiên thì thầm than lên một tiếng.
Lúc này cô không thể nào phủ nhận rằng, Cao Phong lại một lần nữa khiến cô mở mang tầm mắt, cho cô một cảm giác khó nói thành lời.
Trong lĩnh vực đổ thạch, con mắt của Cao Phong cực kì tinh tường và chuẩn xác, anh ta luôn mở ra được những loại loại Long thạch cực phẩm quý hiếm từ ngàn năm ở bên trong.
Người chiến thắng trong trò chơi đổ thạch đó thì sẽ là người vĩ đại nhất, đến nỗi ngay cả ông vua của giới đổ thạch, người vô cùng tinh thông, có thành tựu cực cao như ông cụ Gia Cát cũng phải kính nể, khâm phục.
Suy cho cùng, sức lực, năng lượng của một người đều có hạn, có thể đạt được một thành tựu ở một cái lĩnh vực thôi đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi.
Ấy thế mà Cao Phong có thể tỏa sáng rực rỡ, đạt được rất nhiều thành tựu phi thường ở vô số lĩnh vực khác nhau như vậy?
Anh ta đúng là người có tài năng vô cùng đặc biệt.
“Cao Vũ này quả đúng là một võ sĩ chính hiệu”. Ông Ngô ánh mắt đang vô cùng nghiêm túc, cuối cùng cũng phải thay đổi ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía Cao Phong.
Cho dù Cao Phong có thành thạo đổ thạch hay có lai lịch thâm sâu đến đâu đi chăng nữa cũng đều không đủ lấy để ông ngô coi trọng giá trị của anh.
Trong mắt các võ sĩ, sức mạnh chính là trên hết, người mạnh chắc chắn sẽ được tôn vinh, coi trọng.
Cho nên Ông Ngô dù cũng là một võ sĩ, cũng không thèm để ý đến vẻ bên ngoài của Cao Phong, thế nhưng khi mà nhìn thấy Cao Phong có sức mạnh chiến đấu không phải dạng tầm thường như thế ông cũng không thể tránh khỏi sự kinh ngạc, sửng sốt.
“So với ông Ngô thì thế nào?” Phạm Thanh Nhiên lại hỏi ông Ngô.
“Tôi vẫn hơn anh ta sáu cấp sức mạnh cơ.” Ông Ngô trên mặt lộ rõ vẻ ngạo nghễ, tự hào.
Nếu thực lực không tốt, ông ấy sẽ không bao giờ được nhà họ Phạm tin tưởng mà sắp xếp để đi cùng Phạm Thanh Nhiên đi ra nước ngoài du học lâu đến như vậy.
“Như thế kia cũng coi như là không tệ chút nào, dù sao anh ta cũng đã có tuổi rồi.” Phạm Thanh Nhiên nói thì thầm, lẩm bẩm.
Càng ngày càng cảm thấy cái người tên Cao Phong này thật sự là quá xuất sắc, quá ưu tú.
Sau khi liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Phạm Thanh Nhiên còn chẳng thèm quan tâm rằng đâu là thật đâu là giả.
…
Trong con ngõ nhỏ.
Khi cô gái áo đỏ ngã bẹp xuống đất, năm người đấu với Cao Phong từ nãy đến giờ, chẳng có người nào là đang đứng vững nữa, người ngồi, kẻ nằm.
Cao phong chắp hai tay sau lưng đứng hiên ngang giữa con hẻm ấy, đối mặt nhìn người đàn ông lực lưỡng đang ngồi trong xe.
“Tôi vốn tưởng rằng anh không có tư cách để cho tôi phải tự mình đích thân ra tay xử lý.” Người đàn ông lực lưỡng, cường tráng chậm chậm bước xuống xe, đi về phía của Cao Phong cách anh ta năm mét.