“Không sao đâu, nào, uống rượu đi.”
Cao Phong mỉm cười, sau đó chậm rãi đứng lên.
“Tuyết Mai, anh ra uống với bọn họ hai chén.”
Trước khi Cao Phong đi thì nói nhỏ bên tai Kim Tuyết Mai một câu.
“Anh đi đi, nhưng phải chú ý một chút.”
Kim Tuyết Mai hiểu ý gật đầu một cái, nở một nụ cười ngọt ngào với Cao Phong.
Cao Phong cười đồng ý, rồi đi tới chỗ mấy người Long Tuấn Hạo, bắt đầu uống rượu om sòm cả lên.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tưng bừng.
“Chuyện bảo mọi người làm đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Trong lúc uống rượu, Cao Phong thấp giọng hỏi một câu.
“Yên tâm đi, anh Phong, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh, chỉ chờ anh ra lệnh mà thôi.”
Long Tuấn Hạo thu nụ cười lại, nghiêm túc trả lời.
Liễu Tông Trạch và những người khác đồng thời gật đầu, biểu thị không thành vấn đề.
Lúc này, Cao Phong mới yên tâm, đây là lá bài duy nhất của anh, tuyệt đối không thể mắc chút xíu xiu bất cẩn nào.
“Tôi không muốn làm vậy, nhưng nếu như bọn họ muốn giết tôi thì tôi không thể không làm thế.”
Cao Phong như đang giải thích, hoặc như đang tự nói với chính mình.
“Anh Phong, sau này anh có sắp xếp gì?”
Liễu Tông Trạch uống một hớp rượu rồi nhỏ giọng hỏi.
Không đợi Cao Phong trả lời, Liễu Tông Trạch lại nói tiếp: “Bên phía thủ đô không phải chỗ ở lâu dài.”
Cao Phong khẽ gật đầu, anh híp mắt lại nói: “Tôi chuẩn bị rời khỏi nhà họ Diệp thì tới thành phố Hà Nội trước rồi tính tiếp.”
“Chuyện sau này cứ để sau này tính.”
Nghe Cao Phong nói vậy thì mọi người dồn dập gật đầu.
Dù nói thế nào thì thành phố Hà Nội cũng là nơi vững chắc nhất của Cao Phong.
Mặc dù bây giờ Cao Phong đã nắm giữ quyền quản lý bốn thành phố nhưng cái thành phố Hà Nội nhỏ bé ấy vĩnh viễn là nơi trung thành nhất, đáng tin cậy nhất.
Dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ bỏ đi.
Chỉ có thành phố Hà Nội, nơi mà Cao Phong dựa vào chính sức mình, đi từ dưới lên, từ từ gây dựng mới là nơi đáng dựa vào nhất.
Thành phố Đà Nẵng, thị trấn Biển Đông, hay thủ đô, đều không thể sánh với thành phố Hà Nội.
Vì vậy, Cao Phong quản lý thành phố Hà Nội chắc chắn là dự định sáng suốt nhất.
“Chỉ cần anh Phong trở lại thành phố Hà Nội, anh Phong không muốn đi thì sẽ chẳng ai có thể dẫn anh đi được.”
“Tôi dám nói, với sức mạnh của chúng ta ở thành phố Hà Nội, trừ phi cấp trên ra quyết định san bằng toàn bộ thành phố Hà Nội, nếu không tuyệt đối không thể dẫn anh Phong đi.”
Long Tuấn Hạo gãi đầu, giọng điệu vô cùng tự tin.
Nhưng mà những lời này của anh ta không hề ngạo mạn, đều nhận được sự tán thành của Liễu Tông Trạch và những người khác.
Ở thành phố Hà Nội, Cao Phong hoàn toàn xứng đáng là bậc vua chúa, có hiệu quả hơn lời của người khác.
Nhưng Cao Phong lại xua tay nói: “Dù tôi về thành phố Hà Nội, cũng không muốn ngồi lên cái ngai vàng đó, tôi chỉ muốn tranh thủ nhiều thời gian hơn mà thôi.”
“Chỉ khi nào xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện thì tôi mới có thể yên tâm đi gặp ông Trần.”
Nghe Cao Phong nói vậy, mọi người đều im lặng.
Nhưng đó là lựa chọn của Cao Phong, ngoại trừ nghe theo, bọn họ không dám cãi lại mệnh lệnh của Cao Phong.
“Thôi bỏ qua đi, không nói những thứ đó nữa, hôm nay chúng ta chỉ uống rượu.”
“Sau đó, về ngôi nhà Hà Nội của chúng ta.” Long Tuấn Hạo khoát tay một cái, bưng chén rượu lên cộc một cái với Cao Phong.
“Đúng vậy, uống rượu trước đi! Xe tới trước núi ắt có đường, không cần phải sợ.”
Cao Phong nhẹ nhàng mỉm cười, cộc chén với mọi người.