Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1594


Xung quanh có rất nhiều thế lực tới phúng viếng, tất cả bọn họ thấy thế thì đều gật đầu.


“Cậu Anh Hạo đúng là nghĩa nặng tình sâu, không ngờ quan hệ của cậu ấy và Cao Kình Thiên lại tốt như thế.”


“Đúng vậy, bình thường quan hệ của chi chính và chi thứ trong một dòng họ sẽ không tốt, thế mà tình cảm của bọn họ lại sâu đậm như thế.”


“Nhà họ Cao có thể phát triển được thịnh vượng như thế là có lý do cả!”


“Tôi nhớ là không phải ba năm trước Cao Kình Thiên bị…”


“Suỵt, đừng nói mấy lời kiểu đấy nữa, chuyện nhà người khác chúng ta dính vào được chắc?”


Vô số người đều tấm tắc tán thưởng, càng không tiếc lời khen ngợi Cao Anh Hạo.


Cơ thể Cao Anh Hạo không ngừng run rẩy, anh ta cúi đầu xuống thật sâu, dường như là vì quá đau buồn.


Nghe thấy những lời mà mọi người xung quanh đang khẽ bàn luận, Cao Anh Hạo thậm chí còn muốn bật cười.


Để không bị người khác phát hiện ra sự bất thường, Cao Anh Hạo vội vàng dụi mắt, gạt hai giọt nước mắt ra.


“Em biết, nguyện vọng lớn nhất của anh và ông bác là tiếp tục phát triển nhà họ Cao.”


“Anh Kình Thiên, anh cứ yên tâm đi!”


“Nhà họ Cao càng ngày sẽ càng tốt hơn, em sẽ phát triển nhà họ Cao thật lớn mạnh!”


Cao Anh Hạo cắn răng nói xong, sau đó đứng dậy đi qua một bên.


Sau đó, các khách mời bắt đầu tiến lên tiến hành phúng viếng.


Cao Anh Hạo bước sang một bên, nhìn thấy bóng người phía sau thì lập tức bước tới.


“Ngài Hoàng Thiên, cô Quỳnh Như.” Cao Anh Hạo chắp tay với mấy người kia.


Hai người này chính là người đàn ông đã đánh với Cao Phong ở trên biển trước đó, và con gái ông ta.


Hiển nhiên thân phận của người đàn ông này rất không tầm thường.


Dòng họ Mai ở thành phố Đà Nẵng, là dòng họ có tiếng tăm trên khắp thành phố Đà Nẵng.


Nhà họ Cao nắm giữ vùng biển của riêng mình nên cũng không tranh giành quyền thế ở bên ngoài.


Cho nên dòng họ Mai này nghiễm nhiên là thế lực mạnh nhất ở thành phố Đà Nẵng.


Mà Mai Quỳnh Như của dòng họ Mai lại là một đại mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhìn khắp thành phố Đà Nẵng cũng đủ để thấy cô ta nằm trong top ba.


Mai Hoàng Thiên cũng chắp tay trả lời: “Cậu Anh Hạo bớt đau buồn!”


Mai Quỳnh Như nhìn chằm chằm Cao Anh Hạo mấy giây rồi chuyển ánh mắt sang hướng khác.


“Cô Quỳnh Như, bây giờ anh họ Kình Thiên của tôi đã đi rồi, chuyện giữa hai người…” Cao Anh Hạo quay đầu nhìn Mai Quỳnh Như.


Mai Quỳnh Như khẽ nhíu mày, khẽ nói: “Cho dù anh ta có đi hay không thì cũng chẳng liên quan tới tôi.”


“Năm đó ông nội tôi và ông nội Cao Kình Thiên định hôn ước, đó chẳng qua chỉ là câu bông đùa của thế hệ trước mà thôi, cũng không thể ràng buộc tôi được.”


Cao Anh Hạo khẽ gật đầu, mặc dù giọng điệu của Mai Quỳnh Như hơi kiêu ngạo nhưng Cao Anh Hạo chẳng tức giận chút nào.


Nhớ ngày đó, Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, Mai Quỳnh Như này cũng đã giúp anh không ít việc.


Vốn dĩ giữa Cao Phong và Mai Quỳnh Như này có hôn ước từ bé, nên nhà họ Cao cũng chẳng thèm quan tâm mà lấy Cao Phong ra làm con bài để kết thân với dòng họ Mai.


Cho nên một thời gian sau khi ông cụ Cao ra đi, mặc dù chi thứ của nhà họ Cao vẫn luôn nhằm vào Cao Phong trong bóng tối nhưng cũng không làm chuyện gì quá quá đáng.


Sau này, dòng họ Mai thấy ông cụ Cao ra đi liền không nói hai lời tới tận nơi hủy bỏ hôn ước.


Lúc này, chi thứ nhà họ Cao thấy Cao Phong đã mất tác dụng cuối cùng mới hoàn toàn lộ mặt thật, dùng đủ mọi cách để hắt nước bẩn lên người Cao Phong và đuổi Cao Phong đi.


Cho nên trong việc đuổi Cao Phong đi, không thể không kể tới công lao của dòng họ Mai, mà Mai Quỳnh Như này chính là đại công thần!


“Cô Quỳnh Như, mặc dù anh họ Kình Thiên của tôi không có chí tiến thủ, nhưng rất hiền lành, cũng có thể xem là một người chồng tốt.” Cao Anh Hạo cố ý nói đầy sâu xa.


Mai Quỳnh Như hơi nhíu mày, nói: “Hiền lành? Một người đàn ông thì phải có chí tiến thủ, lập một sự nghiệp to lớn cho riêng mình, chỉ dựa vào dòng họ ăn no chờ chết thì có ý nghĩa gì chứ?”


“Mai Quỳnh Như tôi từ bé đã coi thường anh ta rồi, sau này lớn lên thì càng khinh bỉ anh ta hơn, cho dù bây giờ anh ta có còn sống thì tôi cũng vẫn khinh thường anh ta!”


“Cho dù anh ta sống hay chết thì tôi cũng chẳng thèm để mắt tới anh ta, càng không nên nghĩa vợ chồng với anh ta.” Mai Quỳnh Như thản nhiên nói.


“Láo xược, nói cái gì đấy?” Mai Hoàng Thiên vội đập Mai Quỳnh Như một cái và nói: “Không biết trong tang lễ thì người đã khuất là lớn nhất hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK