Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 614


Mấy đứa nhỏ làm sao lại thèm nghe lời của Kim Tuyết Mai nói, vẫn như cũ chạy toán loạn khắp nơi, suýt thì đụng trúng cả cái cái chậu hoa trong sân.


Kim Tuyết Mai thấy thế thì chẳng biết phải làm gì hơn, nhưng thấy Cao Phong không nói gì nên cô cũng không bận tâm về điều đó nữa.


“Anh vốn định để cho con gái của anh chơi ở chỗ này, không ngờ lại cho bọn trẻ này chơi trước ở đây, thôi, cứ để chúng nó chơi vậy.” Cao Phong khẽ lắc đầu.


“Cái gì? Anh đã có con gái khi nào thế?” Kim Tuyết Mai ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Cao Phong.


“Cái này thì cần phải hỏi em chứ sao lại hỏi anh? Lúc nào thì em sinh cho anh một đứa con gái nhỉ?” Cao Phong sờ sờ chóp mũi cười nói.


“À…” Cuối cùng Kim Tuyết Mai cũng hiểu ra, trong nháy mắt khuôn mặt của cô đỏ ửng cả lên như trái bồ quân.


“Chờ một chút đã, chờ qua hết khoảng thời gian bận rộn lại đi… em hứa với anh! Chờ việc của nhà họ Long được giải quyết xong xuôi, em sẽ, em sẽ làm…” Mặt của Kim Tuyết Mai đỏ tới mang tai nhưng cô vẫn ngượng ngùng nói ra.


“Em làm gì cơ, sinh cho anh một bảo bối nhỏ à?” Cao Phong liền giả vờ không biết, liếc nhìn bụng của Kim Tuyết Mai một chút rồi nói.


Kim Tuyết Mai cúi đầu không nói gì, hai bàn tay nhỏ bé đan chặt vào nhau, trong lòng nhớ rồi chuyện này, nhớ tới việc Cao Phong muốn có một công chúa nhỏ…


“Dù sao em cũng đã hứa với anh rồi, lời nói của em có giá trị đó, em không nói đùa đâu.” Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong một lần nữa.


“Được rồi, được rồi anh tin tưởng em.” Cao Phong cười trả lời.


Xem ra, để mình và Kim Tuyết Mai sớm sinh một tiểu bảo bối thì mình phải nhanh chóng giải quyết việc của tập đoàn nhà họ Long này mới được.


“Con gái, chờ xem! Bố sẽ cho con làm tiểu công chúa của cả cái thành phố Hà Nội này khi con vừa cất tiếng khóc chào đời!” Trong ánh mắt Cao Phong hiện lên một chút kích động cùng với mong đợi.


“Còn chưa xem bát tự đâu, anh đừng có mà nói những nói cuội nữa!” Khuôn mặt của Kim Tuyết Mai đỏ bừng lên, cô đấm nhẹ vào bả vai của Cao Phong.


Cao Phong nở nụ cười, anh vừa mới chuẩn bị nói chuyện tiếp nhưng bỗng nhiên như nhìn thấy cái gì đó, anh nghiêm mặt, quay về phía hồ nhân tạo bên kia nói to: “Mấy đứa các cháu đừng nghịch nước ở đó.”


Kim Tuyết Mai giật mình, cô cũng quay đầu nhìn sang đó.


Chỉ thấy mấy đứa trẻ ban nãy đang cầm đồ uống trong tay chính di chuyển lung tung trên chiếc đàn Piano màu trắng kia.


Đồ uống trong tay của chúng nó văng ra khắp nơi, rơi vãi trên chiếc đàn trắng muốt.


Còn có một cậu bé tầm bảy, tám tuổi vừa nghịch bùn vừa dùng bàn tay dính đầy bùn đó vuốt ve chiếc đàn Piano. Đừng nói Cao Phong, đến ngay cả Kim Tuyết Mai nhìn thấy khung cảnh đó cũng vô cùng đau lòng và tức giận. Dù sao, đây cũng chính là món quà mà Cao Phong đã tặng cho cô đó, mặt trên của chiếc đàn còn có tên của hai người tên mà.


Cao Phong vội vàng bước nhanh tới định ngăn cản hành động điên rồ của bọn trẻ con này.


Mà cậu bé tầm bảy, tám tuổi kia thấy Cao Phong đến ngăn cản, cũng không biết nó nghĩ như thế nào, giống như là nó cố ý muốn đối nghịch với Cao Phong vậy, nó giơ tay đẩy đổ ly nước lên những phím đàn luôn!


Trong nháy mắt, cả một ly nước trái cây bị đổ hết lên các phím đàn, mà chiếc đàn Piano có giá trị hàng trăm tỷ này có bị hỏng hay không vẫn đang là một ẩn số.


Cao Phong cực kỳ tức giận, anh vội vã chạy tới, ôm cậu bé kia từ trên ghế ôm xuống, lại đưa tay lấy quần áo lau sạch những phím đàn Piano kia, nhưng nước chanh đã chảy vào bên trong Piano từ trước rồi.


“Cháu đang làm trò gì vậy?” Cao Phong không nén nổi sự phẫn nộ được nữa, anh không nhịn được quay về phía cậu bé này rồi quát to.


Một đứa trẻ tầm 7, 8 tuổi phải có đầy đủ nhận thức rồi chứ, tại sao nó có thể làm ra chuyện như vậy được.


Kim Tuyết Mai cũng đi tới, cô nhìn thấy chiếc đàn Piano bị đổ đầy nước chanh thì vô cùng đau lòng, trong lòng cô cũng tức giận lắm nhưng vẫn cố đè nén phẫn mà nói nhẹ nhàng rằng: “Cháu làm như vậy là không đúng, cháu có biết không?”


“Chú với cô bắt nạt con, con sẽ mách bà nội! Hu hu hu!”


Cậu bé 7 tuổi được nước lại khóc ầm lên, càng khóc âm thanh của nó càng lớn, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người ở bên trong biệt thự.


Cao Phong lắc đầu không nói gì, anh cảm thấy thật chán nản, lại càng tiếc chiếc đàn Piano được làm riêng này.


“Ôi, cháu ngoan của bà, đây là thế nào? Làm sao mà cháu yêu của bà lại khóc?” Một người phụ nữ không tới 50 tuổi hoang mang chạy tới.


Những người khác không rõ nguyên do vì sao đứa trẻ lại ầm ĩ như vậy, cũng đi ra bên ngoài xem.


“Bà nội, chú ấy đánh con, chú ấy đánh con!” Cậu bé kia duỗi tay chỉ vào Cao Phong, vừa khóc vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK