“Bùm!”
Một chân đạp thẳng vào ngực gã thanh niên tóc vàng, đá liên tiếp vào gã anh ta, phát ra âm thanh đau đớn.
Trước đây gã ta là côn đồ, chưa từng gặp qua Cao Phong mạnh mẽ như vậy nên gã ta rút lui ngay khi bị đuổi đánh.
“Bụp, bụp, bụp!”
Gã thanh niên tóc vàng lui về sau mấy bước, cuối cùng thân người không thăng bằng mà ngã xuống đất.
“Khụ! Khụ, khụ, khụ!”
Gã thanh niên tóc vàng ngồi xổm trên mặt đất, vừa thở hổn hển vừa đau đớn xoa ngực ho khan liên tục.
Con dao giấu sau tay gã ta cũng rơi xuống đất phát ra tiếng kêu.
Lúc này mọi người mới há hốc miệng ngạc nhiên.
Sức mạnh của một người làm sao có thể mạnh đến vậy?
Một cú đá lại có thể đá người khác văng năm sáu mét?
“Mẹ nó, còn ở đây làm gì nữa, chạy ngay, sức yếu như chúng ta sao có thể đánh lại!” Gã thanh niên tóc vàng ngồi trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm rồi quát cả đám người còn lại.
“Lôi Phạm Thanh Nhiên ra cho tao! Cha cô ta không có gì tốt cả! Hôm nay nhất định tao phải báo thù!”
“Đây là con gái nhà họ Phạm, muốn chơi gì thì chơi!” Dương Đông Huy hét lên.
Lúc này, anh ta dứt khoát không để ý tới, dù biết xúc phạm nhà họ Phạm là tội chết nhưng anh ta không hề sợ hãi.
Loại người bất chấp sống chết này là đáng sợ nhất.
Đó là lý do Cao Phong không muốn đánh với anh ta, nhưng bây giờ lại phải đánh.
“Đánh anh ta!”
“Xông lên, trong vòng thời gian một phút phải giải quyết thằng nhóc con này!”
Kẻ thù hai bên đường xông về phía Cao Phong.
Một số tên côn đồ chạy về phía xe chuẩn bị kéo Phạm Thanh Nhiên xuống xe.
“Giết anh ta! Giết cả hai người bọn họ!” Dương Đông Huy như nổi điên, và anh ta hét lên với đám côn đồ: “Giết bọn họ, tao sẽ cho các người thêm năm triệu! Năm triệu!”
Mọi người nghe nói đến tiền, ngay lập tức như bị kích thích, xông về phía Cao Phong.
Cao Phong khẽ nhíu mày, nhanh chóng phân tích tình huống, sau đó anh xoay người xuống xe, dùng chân đạp ga.
Kết quả, cửa xe bên cạnh trực tiếp bị đóng lại, những người muốn kéo Phạm Thanh Nhiên chỉ có thể đuổi theo xe.
Cao Phong cũng có thể bảo vệ Phạm Thanh Nhiên tốt hơn.
Sau khi làm tất cả những điều này, Cao Phong muốn dồn sức lái xe, nhưng sau khi nhìn thấy chục chiếc xe trước và sau, anh phải bỏ đi quyết định này.
Vì vậy, Cao Phong lại xuống xe một lần nữa, chặn đầu xe bên cạnh tài xế.
Cho dù thái độ của anh đối với Phạm Thanh Nhiên như thế nào thì cô ta đi cùng với anh nên phải bảo đảm an toàn cho cô ta.
Điều này không liên quan gì đến lợi ích mà nó là trách nhiệm của anh.
“Cao Phong! Cao Phong!”
Phạm Thanh Nhiên thật sự sợ hãi, dù là Cao Phong rất mạnh. Lúc này đối diện lại có năm, sáu mươi người!
Hơn nữa, trong tay mỗi người này đều có vũ khí như dao, rựa, ống thép, Cao Phong sao có thể ngăn cản!
“Nhanh đến đây! Nhanh đến đây mau!”
Phạm Thanh Nhiên cầm hai chiếc điện thoại di động trên tay, trong miệng không ngừng cầu nguyện.
Hơn nữa, Phạm Thanh Nhiên vẫn bình tĩnh, biết mình xuống xe cũng không giúp được gì nhiều, nên cô ta sẽ không đi xuống làm phiền anh.
“Đồ rác rưởi! Đánh anh ta!” Một thanh niên hét to, giơ ống thép trong tay lên, rồi đập nó vào đầu Cao Phong.
“Bịch!”
Cao Phong giơ cánh tay lên, trực tiếp nắm chặt ống thép.
“Bụp!”
Tay anh dùng sức, ống thép bị Cao Phong cướp một cách dễ dàng.
Sau đó, sắc mặt Cao Phong không thay đổi cầm ống thép quét ngang tạo thành một chỗ trống hình quạt.